Mùa vu lan đến tặng anh những bài thơ nói về mẹ

Thảo luận trong 'Thơ ca' bắt đầu bởi binhcaycanh, 4/8/13.

  1. binhcaycanh

    binhcaycanh Võ Văn Binh

    Trong các bài thơ nói về công dưỡng dục của cha mẹ thì mình thấy bài này là ấn tượng nhất,không quá cao xa nhưng cũng thật gần,lời thơ mộc mạc giản dị nhưng cũng lắng đọng trong chúng ta những tình cảm thiêng liêng nhất,giúp ta hiểu thấu nỗi lòng cha mẹ nhất là những người xa quê,có nuôi con mới biết lòng cha mẹ,mỗi người chỉ sống 1 lần,cuộc đời con người cũng không phải là dài thế nên những người làm con hãy ngẫm nghĩ về bài thơ,để thương yêu ba mẹ,hiểu tấm lòng người làm cha làm mẹ hơn chứ đợi đến lúc lập gia đình rồi làm cha làm mẹ thì ba mẹ ta đã già  BONG HONG VANG - NG. DINH VINH
    Vu lan về con cài lên ngực
    Bông hồng vàng báo hiếu mẹ cha
    Tháng bảy mưa ngâu hay nước mắt nhạt nhoà
    Của những đứa con nhớ về cha mẹ

    Một nén hương thơm nồng nàn lặng lẽ
    Nỗi lòng con gửi gắm những niềm thương
    Dù bao năm dù có hoá vô thường
    Công sinh dưỡng vẫn là công lớn nhất

    Cả cuộc đời mẹ cha tất bật
    Cho chúng con lẽ sống tình yêu
    Đại dương bao la đâu đã là nhiều
    Với chúng con cha mẹ là tất cả

    Có đôi lúc
    Mải mê quay với dòng đời ồn ã
    Những đô hội thị thành
    Những phương trời lạ
    Chợt giật mình tỉnh giấc nhớ mẹ cha
    Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ
    Gánh nặng cuộc đời không ai khổ bằng cha
    Nước biển đông không đong đầy tình mẹ
    Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha

    Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi ta khôn lớn
    Mang cả tấm thân gầy cha che chở cho con
    Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ khóc
    Đừng để buồn trên mắt mẹ nghe không?
    Bài học đầu cho con



    Quê hương là gì hở mẹ
    Mà cô giáo dạy phải yêu
    Quê hương là gì hở mẹ
    Ai đi xa cũng nhớ nhiều

    Quê hương là chùm khế ngọt
    Cho con trèo hái mỗi ngày
    Quê hương là đường đi học
    Con về rợp bướm vàng bay

    Quê hương là con diều biếc
    Tuổi thơ con thả trên đồng
    Quê hương là con đò nhỏ
    Êm đềm khua nước ven sông

    Quê hương là cầu tre nhỏ
    Mẹ về nón lá nghiêng che
    Là hương hoa đồng cỏ nội
    Bay trong giấc ngủ đêm hè

    Quê hương là vòng tay ấm
    Con nằm ngủ giữa mưa đêm
    Quê hương là đêm trăng tỏ
    Hoa cau rụng trắng ngoài thềm

    Quê hương là vàng hoa bí
    Là hồng tím giậu mồng tơi
    Là đỏ đôi bờ dâm bụt
    Màu hoa sen trắng tinh khôi
    Quê hương mỗi người chỉ một
    Như là chỉ một mẹ thôi
    Quê hương có ai không nhớ...
    CÒN HOÀI MỘT DẤU HỎI

    Tuổi thơ con có một thời hạnh phúc
    Gọi “Mẹ ơi!” khi đói khát, chán chường
    Lòng vui lên thấy mẹ cười trước mặt
    Được vỗ về, được âu yếm yêu thương

    Nhà mình nghèo, mẹ sợ thân con lạnh
    Nên thức hoài, canh giấc ngủ thâu đêm
    Con trở giấc, mẹ vội vàng lính quýnh
    Ấp ủ con mặc gió bấc ngoài hiên

    Lớn lên rồi lại rời xa tay mẹ
    Mẹ vẫn cười nghiêng theo bóng đời con
    Khi vấp ngã, gọi “Mẹ ơi!” rất khẽ
    Đỡ con lên, Mẹ hỏi “Có đau không” ?

    Từ ngàn xưa nước mắt luôn rơi xuống
    Hạt mưa sa đâu chảy ngược lên nguồn?
    Trên đường đời mẹ bao lần vấp ngã
    Có bao giờ con hỏi “Mẹ đau không ạ"

    Mẹ

    Biết chiều nay con về thứ bảy
    Gánh rau xanh mẹ hái nhiều hơn
    Chợ huyện cách xa, ngày đông tê tái
    Bước chân gầy vẫn bám chặt đường trơn

    Nghĩ tới con mẹ rải bước dài hơn
    Lòng ấm lại giữa chiều giá buốt
    Gánh rau nặng thấm tình người, nhẹ bớt
    Giọt mồ hôi nhỏ suốt quãng đường dài

    Giọt mồ hôi hoà lẫn giọt mưa rơi
    Trong lạnh lẽo ấm nồng tình mẹ
    Những cọng rau trên dáng đời ngả xế
    Gửi màu xanh theo nhịp chân gầy

    Mai con về dù lạnh gió heo may
    Nhưng đã có giọt mồ hôi mặn ấy
    Nhưng đã có nhưng ngày đông tê tái
    In dáng người trĩu nặng gánh rau xanh

    NHỚ MẸ HIỀN


    Buồn lắm mẹ ơi, đêm trường viễn xứ
    Con nhớ nhung hoài tiếng mẹ hiền ru
    Thương mẹ lắm, giờ đây xa cách mãi
    Chuyện tao phùng biền biệt cõi thiên thu!
    Buổi ra đi nhìn mẹ già yếu lắm
    Lệ lưng tròng rưng rức nhói buồng tim
    Đường thiên lý quê người xa thăm thẳm
    Con lạc loài biền biệt tựa bóng chim.
    Con biết mẹ khóc chiều thu lá đổ
    Mẹ mong chờ khi phượng đỏ đầy sân
    Gió bấc về thương con buồn xứ lạnh
    Cảnh xuân tàn mẹ vò võ bâng khuâng!
    Con lưu lạc nửa đời xa cách mẹ
    Như trùng dương thuyền mất dấu hải đăng
    Ôi mờ mịt giữa đêm trường cô lẻ
    Càng hãi hùng chợt thấy ánh sao băng.

    Con nợ mẹ cha những ngày vui bất tận
    Rong ruổi suốt cuộc đời không định hướng tương lai
    Con nợ những chiếc hôn còn nóng hổi vành môi
    Trong cơn điên loạn giữa bạc tiền mến mộ

    Con nợ căn nhà sập xệ bàn tay mẹ mòn tháng năm
    Để con lớn khôn mắt xanh hồn lữ thứ
    Con nợ những trưa hè oi bức cha gồng gánh gia đình
    Con đứng đó dửng dưng để thấy từng nhát đau xuyên qua ngực

    Con nợ lòng dũng cảm đâu đó cần một thâm tình
    Con nợ những giản đơn đời thường để che đi lòng kiêu hãnh
    Con nợ đời sắp hai mươi vẫn chưa góp nhặt
    Huênh hoang giữa mọi người để cô đơn đầy ắp cõi lòng

    Con nợ sự tri âm ai đó yêu qua lời thơ tiếng nhạc
    Con nợ đêm dài vồn vã những ấu trĩ dại khờ
    Con nợ mẹ cha không bao giờ trả hết
    Những nỗi nhọc nhằn con chỉ biết cắn vào môi

    Bài học đầu đời thật vất vả mẹ cha ơi!
    Xin cho con im lặng để mắt con cay
    Xin cho con lạnh lùng để con không bật khóc
    Xin cho con góp nhặt để còn chút lương tâm
    Xin cho con chuộc lỗi dù biết đã muộn màng


    Thương cha gánh nặng cuộc đời
    Để con khôn lớn rạng ngời tương lai
    Thương cha ngững ngón tay chai
    Áo cha sứt chỉ sờn vai bạc màu
    Thương cha chịu khổ chịu đau
    Chỉ mong con nhỏ mau mau thành người
    Đôi khi cha có gượng cười
    Mà trong đôi mắt của người sầu dâng
    Thương cha đôi mắt thâm quầng
    Yêu cha vất vả 1 vầng trán nhăn
    Thương cha thức suốt năm canh
    Những khi con ốm dỗ dành cho con
    Đời con như chiếc lá non
    Cha như bóng cả để con nép vào
    Đời cha là những ánh sao
    Để con vững bước đêm nao lạc đường
    Yêu cha gửi trọn niềm thương
    Cho con vững bước trên đường công danh
    Đến nay con đã trưởng thành
    Công ơn chưa báo chữ danh chưa tròn
    Lòng cha thì mãi sắt son
    Dù sao cha vẫn thương con nhất đời
    Làm sao quên được cha ơi
    Tình cha con nguyện suốt đời khắc ghi


    Con sẽ không đợi một ngày kia
    Khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
    Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ?
    Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
    Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua
    Mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ
    Ai níu nổi thời gian?
    Ai níu nổi?
    Con mỗi ngày một lớn lên
    Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
    Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
    Con sẽ không đợi một ngày kia
    Có người cài cho con lên áo một bông hồng
    Mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ
    Mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng
    Hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ?
    Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ
    Sống tự do như một cánh chim bằng
    Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái
    Có bao giờ thơ cho mẹ ta không?
    Những bài thơ chất ngập tâm hồn
    Đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc
    Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác
    Mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
    Ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ
    Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
    Ta mê mải trên bàn chân rong ruổi
    Mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
    Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
    Mấy kẻ đi qua
    Mấy người dừng lại?
    Sao mẹ già ở cách xa đến vậy
    Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
    Ta vẫn vô tình
    Ta vẫn thản nhiên?
    Hôm nay...
    Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
    Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
    Ai mất mẹ?
    Sao lòng anh hoảng sợ
    Tiếng khóc kia bao lâu nữa
    Của mình?
    Bài thơ này xin thắp một bình minh
    Trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối
    Bài thơ như một nụ hồng
    Con cài sẵn cho tháng ngày
    Sẽ tới !

    Yêu cha

    Cha đi tìm vầng mây trong sâu thẳm trời xanh
    Nắn cho con cánh buồm và con bướm
    Kể con nghe chuyện ngày trước
    Có cánh cò bay lả bay la ...

    Giọng ấm, trầm như một bài ca
    Con xoe mắt tròn
    Lắng nghe
    Lạ lẫm
    Chợt
    Man mác thương giọt mồ hôi lấm tấm
    Nghe dạt dào khuấy động trong tim

    Con lạc về miền cổ tích xa xăm
    Cha nắm tay dắt con băng qua những cánh đồng, thửa ruộng
    Những lâu đài, điện ngọc, cung vương vẫn còn phía trước ...
    Chốc cũng xa dần, nhỏ ,cuối đường đi

    Con chẳng hề sợ bất kỳ điều gì dù đi đến đâu
    Bởi luôn có cha bên cạnh
    Là động lực cho con thêm sức mạnh
    Là ánh thái dương sáng mãi muôn đời

    Con nghiêng đầu nhìn cha : cười
    Soi bóng mình trong mắt cha ấm áp
    Thấy chính con bơi trong biển hồ mênh mang điệu hát
    Bài hát chỉ mỗi hai từ : yêu cha ........



    THƯ GỬI MẸ

    Mẹ của con giờ đây còn mạnh khoẻ?
    Mẹ kính yêu, cho con gửi lời chào
    Xin hãy để trên ngôi nhà của mẹ
    Toả ánh chiều trong nỗi nhớ nôn nao.

    Con nghe rằng mẹ giấu điều lo lắng
    Mẹ hay buồn, hay lo nghĩ về con
    Mẹ hay bước ra ngoài con đường vắng
    Trong chiếc áo len lạc mốt, cũ sờn.

    Rằng mỗi khi qua làn khói lam chiều
    Mẹ nhìn thấy chỉ một điều khủng khiếp
    Có vẻ như trong một vụ đánh nhau
    Có ai đấy đâm con bằng dao thép.

    Chẳng sao đâu! Xin mẹ hãy yên lòng
    Đấy tất cả chỉ là cơn mộng mị
    Con đâu có còn đến nỗi lông bông
    Để chết đi khi chẳng nhìn thấy mẹ.

    Con bây giờ vẫn như thế, dễ thương
    Chỉ ao ước một điều rất đơn giản
    Sao cho thật mau thoát khỏi nỗi buồn
    Để trở về ngôi nhà ta thấp vắng.

    Con sẽ về khi hoa nở trên cành
    Mang hơi thở mùa xuân quanh vườn tược
    Chỉ có điều mẹ trong ánh bình minh
    Đừng thức con như tám năm về trước.

    Đừng thức dậy những giấc mơ đã tắt
    Đừng khơi lên mộng ước đã không thành
    Con là kẻ sớm chịu nhiều mất mát
    Nếm trải nhiều mệt nhọc giữa ngày xanh.

    Và đừng dạy con cầu nguyện. Không cần!
    Thời ấu thơ chẳng quay về lần nữa.
    Chỉ mẹ là niềm vui, niềm an ủi của con
    Chỉ mẹ ?" đối với con là ánh hồng khôn tả.

    Mẹ hãy quên đi những điều phiền muộn
    Mẹ đừng buồn, đừng lo lắng về con
    Đừng hay bước ra ngoài con đường vắng
    Trong chiếc áo len lạc mốt, cũ sờn.
    (Sergei Esenin)


    MẸ CỦA CON

    Nếu con bị chết treo trên vách núi
    Mẹ của con, ôi mẹ của con!
    Con biết rằng tình ai theo con mãi
    Mẹ của con, ôi mẹ của con!

    Nếu con bị đắm chìm trong biển cả
    Mẹ của con, ôi mẹ của con!
    Con biết rằng ai sẽ tuôn dòng lệ
    Mẹ của con, ôi mẹ của con!

    Nếu con bị đày đọa cả thể xác, tâm hồn
    Con biết ai cầu cho con bình an vô sự
    Mẹ của con, ôi mẹ của con!
    (Rudyard Kipling)


    TÌNH MẸ

    Vĩ đại thay! Sau từng cánh cửa
    Dù đi xa hay ở rất gần
    Ta vẫn nghe tiếng con gọi mẹ
    Mẹ dù xa nhưng ngóng về con.

    Vĩ đại thay! Muôn đời tình Mẹ
    Trong tim ta trân trọng giữ gìn
    Ta yêu chị, yêu cha, yêu vợ
    Nhưng khổ đau ta nhớ Mẹ hiền!
    (Nicolai Nekrasov)


    MẸ GIÀ

    Bình minh đang gọi ra bình minh khác
    Trên cánh đồng lúa mạch bốc khói sương?
    Tôi nhớ về người tôi thương mến nhất
    Nhớ mẹ hiền già lão, yêu thương.

    Như ngày trước mẹ đi ra đồi nhỏ
    Nắm chặt trong tay cây gậy của mình
    Mẹ nhìn vào đôi dày trăng đã cũ
    Đang bơi trên dòng sông ngủ mơ màng.

    Và cay đắng trong lòng, con biết mẹ
    Với một nỗi lo và một nỗi buồn
    Rằng giờ đây thằng con trai của mẹ
    Đã không còn nhớ gì đến quê hương.
    Rồi sau đó mẹ đi ra nghĩa địa
    Mẹ nhìn vào hòn đá xám chằm chằm
    Mẹ trút ra hơi thở dài nhè nhẹ
    Mẹ tiếc thương những anh, chị em con.

    Mặc chúng con trưởng thành trong cay đắng
    Còn các em đã lớn tựa mùa xuân
    Dù sao mẹ đôi mắt hiền, sống động
    Đừng để cho dâng ngập nỗi đau buồn.

    Quá đủ rồi! Khổ đau đã lắm!
    Giờ đến lúc mẹ thấy một điều rằng
    Cả cây táo cũng vô cùng đau đớn
    Khi phải trút đi những chiếc lá vàng.

    Bởi một điều niềm vui là hiếm lắm
    Như tiếng ngân vang buổi sớm mùa xuân
    Đối với con nếu trên cành rữa xuống
    Thì cháy thành tro trong gió còn hơn.
    (Sergei Esenin)


    CƠN BÃO TUYẾT

    Cơn bão tuyết châm chích và vùi dập
    Ánh trăng thanh lạnh lẽo chiếu trên trời
    Giờ tôi lại thấy rìa làng quen thuộc
    Và ngọn lửa hồng bên cửa sổ nhà tôi.

    Ta đều khách lãng du, đâu cần nhiều lắm
    Những gì đời cho tôi, tôi hát về người.
    Giờ ngồi quanh bữa cơm chiều đầm ấm
    Giờ tôi lại nhìn thấy mẹ già tôi.

    Mẹ nhìn đâu mà nước mắt dầm dề
    Rồi lặng im như không hề đau đớn
    Con không thể nào quay được mặt đi
    Để cốc chè trên bàn tay rơi xuống.

    Ơi mẹ của con dịu dàng, thắm thiết
    Xin mẹ quên đi những ý nghĩ buồn
    Mẹ hãy nghe sau tiếng đàn của tuyết
    Con kể mẹ nghe về cuộc đời con.

    Con đã thấy nhiều, đã đi nhiều chốn
    Đã yêu nhiều và đau khổ cũng nhiều
    Rồi từ đó uống rượu và gây chuyện
    Tốt nhất mẹ đừng thấy đứa con yêu.

    Và bây giờ con nằm đây sưởi ấm
    Áo treo lên và giày cởi vất ra
    Con lại vui và lại đang hy vọng
    Vào vận may như thuở ấu thơ.

    Ngoài cửa sổ bão tuyết đang nức nở
    Trong tiếng ồn ào hoang dã đau thương
    Tôi cứ ngỡ những cây gia trút lá
    Những cây gia trắng xoá ở trong vườn.
    (Sergei Esenin)



    Thư gởi cho Con

    Nếu một mai thấy cha già mẹ yếu
    Hãy thương yêu và thấu hiểu song thân.
    Những lúc ăn mẹ thường hay vung vãi
    Hay tự cha không mặc được áo quần.

    Hãy nhẫn nại nhớ lại thời thơ ấu
    Mẹ đã chăm lo tã, áo, bế,bồng.
    Bón cho con từng miếng ăn, hớp sữa
    Cho con nằm trong nệm ấm chăn bông.

    Cũng có lúc con thường hay trách móc
    Chuyện nhỏ thôi mà mẹ nói trăm lần.
    Xưa kia bên nôi giờ con sắp ngủ,
    Chuyện thần tiên mẹ kể mãi không ngưng..

    Có lúc cha già không muốn tắm
    Đừng giận cha và la mắng nặng lời.
    Ngày con nhỏ,con vẫn thường sợ nước
    Từng van xin “đừng bắt tắm, mẹ ơi !”

    Những lúc cha không quen xài máy móc
    Chỉ cho cha những hướng dẫn ban đầu.
    Cha đã dạy cho con trăm nghìn thứ
    Có khi nào cha trách móc con dâu?

    Một ngày nọ khi mẹ cha lú lẫn
    Khiến cho con mất hứng thú chuyện trò
    Nếu không phải là niềm vui đối thoại
    Xin đến gần và hãy lắng nghe cha.

    Có những lúc mẹ không buồn cầm đũa
    Đừng ép thêm già có lúc biếng ăn
    Con cần biết lúc nào cha thấy đói
    Lúc nào cha thấy mệt muốn đi nằm

    Khi già yếu phải nương nhờ gậy chống
    Xin nhờ con đỡ cha lấy một tay.
    Hãy nhớ lại ngày con đi chập chững
    Mẹ dìu con đi những bước đầu ngày.

    Một ngày kia cha mẹ già chán sống
    Thì con ơi đừng giận dữ làm gì !
    Rồi mai này đến phiên,con sẽ hiểu
    Ở tuổi này sống nữa để làm chi?

    Dù mẹ cha cũng có khi lầm lỗi
    Nhưng suốt đời đã làm tốt cho con
    Muốn cho con được nên người xứng đáng
    Thì giờ đây con cũng chẳng nên buồn.

    Con tức giận có khi còn xấu hổ
    Vì mẹ cha giờ ăn đậu ở nhờ
    Xin hãy hiểu và mong con nhớ lại
    Những ngày xưa khi con tuổi ấu thơ.

    Hãy gíup mẹ những bước dài mệt mỏi
    Để người vui đi hết chặng đường đời.
    Với tình yêu và cuộc đời phẩm giá
    Vẫn yêu con như biển rộng song dài.

    Luôn có con,trong cuộc đời
    Yêu con,Cha-Mẹ có mấy lời cho con.


    MẸ ƠI

    Mẹ tôi xuân điểm sáu mươi
    Hai mươi chín rưỡi đời người con thơ
    Mái đầu tóc bạc lưa thưa
    Bàn tay thô ráp sớm trưa vỗ về
    Thu đi đông lạnh lẽo về
    Bàn tay ứa máu não nề lòng con
    Vậy mà mẹ vẫn sắc son
    Những khi con ồm cùng con đêm dài
    Mồ hôi ướt đẫm tóc mai
    Vai mẹ nhỏ bé hao gầy xác xơ
    Môi cười đẹp tựa vần thơ
    Trăm nghìn khúc hát giọng thơ nào bằng



    me vào báo mộng cho con
    nửa đêm thức dậy ,ruột gan cồn cào
    nhó thương lệ ứa tuôn trào
    mẹ ơi .mẹ nỡ lòng nào bỏ con!
    quê người đất khách nơi xa lạ
    con kính mấy lời về viếng thăm:
    linh hồn cua mẹ nơi chín suối
    sưởi ấm lòng con giữa giấc nồng !
    suốt thời gian qua con không biết
    cứ nghĩ mẹ còn sống trên đời
    không ngờ hồn mẹ vào báo mộng :
    ''' mẹ đã qua đời mấy tháng nay!"
    đau lòng nức nở ôm mẹ khóc
    ruột thắt, lệ trào dạ đớn đau
    giật mình tỉnh dậy ,con suy nghĩ:
    " mộng mị vô chừng "có đúng không?
    không ngờ giấc mơ mà có thật ,
    mẹ mất thật rồi,hỡi mẹ ôi!
    thế là từ nay chồng mất vợ hiền,con mất mẹ, cháu mất bà
    đau thương này ôi biết thuở nào nguôi!
    nhớ mẹ ta xưa cần cù chăm chỉ
    lo cho chồng ,con từng ly từng tý
    rất đỗi hiền hoà trung hậu đảm đang
    thời gian qua bệnh tật hiểm nghèo
    đã giết dần đời lo toan của mẹ
    nhớ ngày xưa mẹ còn khoẻ trẻ
    mẹ yêu chiều con nhất thế gian.
    đến ngày nay, công chưa đáp nghĩa mẹ con chưa đền
    mẹ nỡ ra đi một mình lặng lẽ .
    ơi mẹ ôi!trẻ mẹ chưa qua ,già thời chưa đến
    mẹ qua đời để sự nghiệp giở giang:
    nhà ở chưa xong ,nhà bếp chưa làm
    bỏ mặc thân cha tuổi chiều sức yếu.
    em trai chưa vợ ,em gái chưa chồng
    mẹ nỡ ra đi cho đứt cho đành
    để đời cha "giữa đường đưt gánh
    để các con cút côi lặn lội
    giữa biển đời bão tố phong ba
    ôi mẹ ơi!mẹ nỡ lòng nào
    thác một mình ,bỏ đàn con thơ dại?!
    đau lòng con lắm mẹ ơi!xót xa trong dạ,bùi ngùi nhớ thương!
    không bao giờ con được nhìn thấy mẹ
    đất vùi rồi con ôm hận đớn đau!...
    mẹ kính yêu ơi!con ân hận suốt đời
    vì trước lúc mẹ qua đời con không được nhìn thấy mẹ
    con không được nghe lời mẹ trối trăn
    ngàn trùng cách biệt xa xăm
    nhưng con biết mẹ nhắc thầm tên con!
     
    Chỉnh sửa cuối: 4/8/13
    4 people like this.
  2. Hoàng Khải

    Hoàng Khải Hứa Hoàng Khải Thành viên BQT

    Thế đấy, lòng người mẹ đối với con là cao cả
     
    3 people like this.
  3. huongdongconoi

    huongdongconoi Thương Thành viên BQT

    Mẹ là lọn mía ngọt ngào.
    Mẹ là nãi chuối Buồng cau...
    Tình Mẫu tử thiêng liêng cao cả nhất trên thế gian này mà anh.
    Cám ơn Anh " binhcaycanh " Đã chia sẽ một chủ đề mà tôi nghỉ trong cuộc đời của tất cả chúng ta. Không ai một lần nhớ đến...
     
    2 people like this.

Chia sẻ trang này