Vượt Qua Cạm Bẫy Cuộc Đời

Thảo luận trong 'Sống đẹp - Sống vui' bắt đầu bởi Phan Bình, 3/8/18.

  1. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    KINH NGHIỆM NGỪƠI XƯA

    Ca dao Việt Nam có câu:

    Cá không ăn muối cá ươn,
    Con cãi cha mẹ trăm đường con hư.

    Thông thường, các bậc cổ nhân là những người đi trước lớn tuổi đã từng trải nghiệm trong cuộc sống, đã thắm thía cuộc đời nhiều nỗi đắng cay, nên các ngài thường lấy kinh nghiệm thực tiễn để hướng dẫn cho người sau có những kinh nghiệm quý báu dù thời thế có thể đổi thay, nhưng những lời dạy ấy vẫn không bao giờ bị mai một. Có một bầy rùa đang sống trong một hang động hoang dã xa xôi, nơi đây ít người lui tới, cách đó không xa có một đồng cỏ xanh tươi bao bọc chung quanh hồ nước trong vắt, rất thích hợp với đời sống loài rùa. Vậy cớ sao bầy rùa kia lại ở nơi hoang dã để phải chịu cảnh sống cơ cực bần hàn? Chính vì vậy, các rùa con hay thắc mắc với mẹ chúng, “tại sao chúng con không được sống nơi trù phú, phì nhiêu để hưởng thụ các món ngon vật lạ, mà phải sống cơ cực nơi hang sâu núi thẳm vậy mẹ?”. “Các con không biết đó chứ! Tuy nơi đây cực khổ thiệt nhưng đảm bảo được tính mạng an toàn cho các con. Chỗ có nhiều lợi dưỡng là nơi giăng bẫy của một số người ác tâm, họ luôn rình rập chúng ta, sẵn sàng bắt lấy chúng ta để làm thịt”.

    Mặc dù được nghe rùa mẹ giải thích cặn kẽ nhưng đám rùa con vẫn còn háo hức, thèm thuồng được một chuyến chu du miền hoa thơm cỏ lạ. Chúng cùng to nhỏ với nhau, “chắc là không có người ác tâm như mẹ mình nói đâu”. Một con trong bọn nói, “mình lớn cả rồi, lại thông minh lanh lợi, nếu lỡ gặp người ác tâm bọn mình liền lặn ngay xuống đáy hồ, họ làm sao bắt được?” Cả bọn rùa reo lên “hay quá! hay quá! Sợ nguy hiểm mà bỏ qua thú vui trước mắt thật là uổng phí quá chừng! Chúng ta phải ra đấy ngắm cảnh xem hoa để tận hưởng khoái lạc cuộc đời, há chi phải tự giam cầm nơi hang cùng hiểm hóc và nhỏ hẹp này”. Trong lòng nghĩ vậy nhưng chúng vẫn còn lo sợ. Do ham muốn và thèm khát thôi thúc, cả bầy rùa đồng quyết định ra hồ chơi một chuyến cho biết và cuộc phiêu lưu bắt đầu. Chúng âm thầm xuống khe núi, lặng lẽ bò đến bờ hồ, lòng vô cùng phấn khởi và thích thú trong chuyến du hí đầu tiên. Nhớ lời rùa mẹ dặn, chúng cảnh giác coi có sự cố gì xảy ra không, nhưng nhìn quanh, nhìn quẩn, chẳng thấy có dấu hiệu gì là đáng nghi ngờ và nguy hiểm, nên chúng không còn lo sợ nữa, vô tư đùa nghịch với nhau không cần cảnh giác. Chúng tự nhủ thầm tiếc bấy lâu nay bị giam hãm nơi nước độc rừng sâu, bỏ phí bao tháng ngày vui thú đầy khoái lạc hấp dẫn này.

    Tưởng chừng như cuộc vui được kéo dài trọn vẹn, nào ngờ đâu giông bão đang kéo đến mà chúng vẫn không hay biết gì. Bất thình lình, từ trên không trung, một tấm lưới phủ trùm trên đầu chúng chụp xuống, lũ rùa cố gắng hết sức bò thật nhanh nhưng không còn kịp nữa, tấm lưới đã tóm gọn tất cả! Chỉ có một con trong bọn nhờ tinh mắt, nhanh chân nên đã trốn thoát về được tới nhà. Rùa mẹ biết chuyện không may đã xảy ra khi thấy rùa cả trở về một mình, liền hỏi “lũ em con đâu rồi sao không thấy, chắc tụi con lén ra hồ chơi phải không? Mẹ đã bảo rồi mà, các con chẳng chịu nghe”. Rùa anh buồn bã nói với rùa mẹ, “con nhớ lời mẹ dặn, cảnh giác trước mọi tình huống xảy ra nên con đã thoát được lưới tử thần của những người ác tâm, còn các em con do mải mê vui đùa hưởng lạc thú nên đã bị bắt hết cả rồi”. Rùa mẹ nghe nói liền khóc rống lên, “con ơi là con. Mẹ đã bảo rồi mà, các con không chịu nghe nên mới xảy ra chuyện đáng tiếc như thế này. Xưa nay, ông tổ nhà rùa chúng ta đã từng khuyên nhủ con cháu phải nên sống trong rừng sâu núi thẳm mà tu thân tích đức, đừng vì ham chỗ đẹp đẽ cao sang quyền quý mà phải chuốc họa vào thân. Các con còn quá nhỏ, ăn chưa no, lo chưa tới, không chịu nghe lời mẹ dặn nên đã tự giết mình khi tuổi đời còn non trẻ”.

    Câu chuyện ngụ ngôn trên đã cho chúng ta một bài học sống ở đời, con người vì quá đam mê lạc thú trần gian nên bỏ ngoài tai những lời chỉ dạy của người xưa đã qua thời gian trải nghiệm cuộc sống. Những bậc hiền nhân, những người đi trước từng có nhiều kinh nghiệm trong trường đời danh lợi và đã đứng lên từ những vấp ngã để vượt qua cạm bẫy cuộc đời. Do ỷ tài cậy sức, học cao hiểu rộng, một số người xem thường lời dạy cổ nhân và nghĩ rằng thánh nhân thời xưa lạc hậu, nên họ nói “tuổi trẻ thời nay khôn hơn người xưa nhiều”, nhưng họ đã quên mất một điều, người xưa nhờ có tu tập, biết quán chiếu và xem xét khi muốn làm việc gì. Người trí khi nghe lời dạy thánh nhân, biết được tai hại đam mê, hưởng thụ quá đáng nên tránh được những sai lầm đáng tiếc; còn chúng ta vì quá mê muội và tự mãn trong sự hiểu biết của mình, chẳng thèm lắng nghe những lời chỉ dạy của người xưa, nên mới bị mang họa vào thân. Vì thế, cổ nhân từng răn nhắc chúng ta “không thầy đố mày làm nên”, chúng ta quá coi thường lời dạy người xưa, không thèm học hỏi, lắng nghe, ỷ lại tài năng và sức lực của mình. Những lời chỉ dạy bổ ích của bậc trưởng thượng đều xuất phát từ tấm lòng yêu thương chân thật giúp chúng ta không rơi vào hố sâu tội lỗi. Chúng ta đã biết, sự sống trên thế gian này muốn tồn tại phải tương tàn tương sát lẫn nhau, mạnh hiếp yếu, lớn hiếp nhỏ, đó là nói sự sống của loài súc sanh; còn con người thì sao? Con người nhờ có trí khôn và sự hiểu biết nên có thể nhận định, suy xét, tìm hiểu đúng sai, nhưng một khi con người đã làm ác rồi thì không ai bằng.

    Bởi vậy, người xưa do kinh nghiệm một đời đã từng học hỏi cổ nhân qua sách vở và thực tiễn, nên các ngài lúc nào cũng thương tưởng chúng ta, đắng môi, mỏi miệng để truyền đạt cho nhân thế những lời dạy quý báu, bổ ích; nhưng chúng ta không chịu nghe, đến khi gặp nạn rồi đành chịu chết chìm trong tội lỗi, có sám hối ăn năn cũng không kịp. Lũ rùa kia không nghe lời dạy của mẹ, cả đàn ngốc nghếch, ngông nghênh để tự làm hại mình, như chú bé con vì ham chút mật ngọt trên dao bén mà phải chịu họa đứt lưỡi. Chú rùa cả luôn nhớ lời mẹ dạy và lúc nào cũng cảnh giác cao độ mà đã thoát khỏi lưới tử thần trong đường tơ kẽ tóc. Nhiều người tự cho mình có đủ khả năng, ngang dọc tung hoành trong thiên hạ, đến khi mang họa vào thân mới thấy lời dạy cổ nhân thật chí lý, có ăn năn hối hận cũng đã muộn màng. Chúng ta thường quên mất một điều, bậc thánh nhân, người hiền đức, các ngài đã từng trải qua bao gian nan trắc trở, nhờ đó mà kinh nghiệm sống thường rất chừng mực, sâu sắc. Thậm chí có những điều ta chưa biết nhưng các ngài đã biết bằng kinh nghiệm của chính mình, để chỉ cho chúng ta biết được điều hay lẽ phải, tránh được tai nạn trong đời. Ấy thế mà có người chẳng chịu nghe, ngược lại còn phê phán người xưa sao quá lạc hậu.
     
  2. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Ngày nay, trên đà tiến bộ của văn minh khoa học, vật chất đã góp phần giúp cho con người cải thiện đời sống ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng lại kéo theo nhiều tệ nạn xã hội do nhu cầu hưởng thụ quá mức, dẫn đến tình trạng cướp bóc, giết hại lẫn nhau, bất chấp luân thường đạo lý làm người. Người sau do tiếp thu nền văn minh vật chất hiện đại nên đa phần tiến bộ hơn người xưa, do đó sanh ra ỷ tài cậy sức, tự cho mình là thầy thiên hạ, chẳng chịu nghe lời khuyên nhủ, thiếu kinh nghiệm tu tập, cho rằng mình thông minh lanh lợi, sinh tâm cống cao ngã mạn; ai tán thán, ngợi khen, nịnh hót, tâng bốc thì hoan hỷ; ai thành tâm khuyên nhủ, góp ý thì cho rằng người đó là bần cố nông dốt nát; thường hay bảo thủ, không lắng nghe ý kiến người khác, chỉ biết làm theo ý mình một cách mù quáng, nói và làm trái ngược nhau. Người ở xa không biết cho rằng người đó là thánh sống, nhưng khi có dịp gần gũi thân cận mới thấy sự thật quá phũ phàng.

    Nhiều người hiểu biết sai lầm, tưởng ai lý luận giỏi là người đắc đạo, hiểu như vậy vô tình phỉ báng Phật pháp. Lý luận giỏi chưa hẳn là người đạt đạo, nói và làm tương ưng mới thật là người đạt đạo. Đạo không nằm trong ngôn ngữ lời nói mà đạo thể hiện nơi hành động thực tế, nói và làm không trái ngược nhau, nói được phải làm được, không thể nói việc trên trời mà làm việc dưới đất. Lúc nào cũng muốn thay đổi thiên hạ mà không tự thay đổi chính mình. Muốn thiên hạ theo mình mà mình không tự làm tốt, biết khuyên mọi người hãy sống với thực tế mà mình lại vu vơ, huyền hoặc. Mình sống bằng lý luận môi mép mà lại khuyên mọi người sống chân thật, thực là lời nói việc làm trái ngược nhau, nói một đường làm một nẻo.

    Trong nhà Phật thường nói “mình không biết lội mà muốn cứu người chết đuối thì thật vô lý”. Vậy mà có một số người chẳng biết lội lại thích cứu người, đúng là mâu thuẫn cuộc đời. Hiểu biết và thực hành khác xa một trời một vực. Nhiều người giỏi nghiên cứu nhưng không có khả năng thực hành, chỉ nghiên cứu suông, nói suông. Thực tế đã cho chúng ta thấy rất nhiều nhà lãnh đạo giỏi không có trình độ chuyên môn cao, nhưng họ biết thích nghi nhu cầu cuộc sống, nên đa phần đều dễ thành công, đem lại lợi ích thiết thực đến cho nhiều người; còn những nhà nghiên cứu suông nhờ có biện tài ngôn ngữ và có phước duyên lợi khẩu, nên dễ thuyết phục mọi người tin theo, nhưng thực tế lại rất phũ phàng, vì lời nói việc làm trái ngược nhau. Cho nên, học kinh nghiệm của người xưa thật quý báu vô cùng. Tuy các ngài nói ít, nhưng lời nói đó không thể mai một theo thời gian, vì các ngài biết cân nhắc tuỳ thời tuỳ duyên, biết nương theo phong tục tập quán của xã hội để làm lợi ích cho nhân loại. Do sự phát triển quá nhanh chóng, con người cứ mải mê chạy theo nhu cầu vật chất nên coi thường lời dạy của người xưa. Có người tuy không bị vật chất cám dỗ nhưng lại bị danh vọng trói buộc.

    Chúng tôi may mắn gặp được Phật pháp, nhờ có môi trường tốt nên chúng tôi cũng đã từng bước vượt qua nhưng không phải dễ dàng, nếu tự mãn cho là đủ thì vẫn bị thói quen xấu chi phối. Cái gì đã trở thành thói quen thâm căn cố đế, nếu muốn thay đổi chúng ta phải trả một giá rất đắc như người chết đi sống lại thì mới thật sự chuyển hóa chúng. Nếu đơn giản và dễ dàng thì người ta đâu cần phải tầm sư học đạo, đâu phải khổ công rèn luyện tinh cần miên mật mới có thể vượt qua cạm bẫy cuộc đời. Người càng học cao hiểu rộng thì sự chấp trước càng lớn nếu không biết tu tập và buông xả. Cho nên, nhà Phật không đặt nặng vấn đề văn hay chữ giỏi hoặc biện tài lưu loát. Ngày xưa Tổ Huệ Năng không biết một chữ, khi vào chùa chỉ biết giã gạo nấu cơm làm công quả, sau này trở thành vị Tổ thứ sáu Thiền sử Trung Hoa để lại nhục thân cho đến bây giờ. Đó là một sự thật không thể chối cãi được. Tại miền Bắc đất nước Việt Nam chúng ta hiện nay có đến năm nhục thân của các vị Thiền sư để lại là do nhờ công năng tu tập.

    Người tu chứng không phải do học cao hiểu rộng mà được, mà chỉ thấy rõ thân này là một tổ hợp vật chất do nhiều yếu tố thành hình, không có cái ngã thực thể cố định; biết được như thế, chúng ta làm tất cả việc mà không thấy mình làm. Người học cao hiểu rộng nếu không có sự tu tập thì sự chấp ngã càng lớn, do đó dễ làm tổn hại cho nhiều người khi họ lợi dụng quyền hành, thế lực.
     
  3. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    BỐN ĐIỀU CĂN BẢN ĐỂ THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI

    Phật pháp có nhiều cách để tu tập và hành trì. Hôm nay, chúng ta rút ra bốn điều căn bản để mỗi người tự chiêm nghiệm và quán xét, để giúp chúng ta thăng tiến trên bước đường tu tập và chuyển hóa đổi thay những gì xấu xa, tội lỗi: “Điều ác chưa phát sinh, tìm cách không cho phát sinh, nếu lỡ phát sinh rồi, thì tìm cách ngăn dừng, không cho phát sinh nữa. Điều thiện chưa sinh thì tìm cách cho tăng trưởng, nếu điều thiện đã sinh thì tìm cách duy trì gìn giữ.” Bốn điều này là nền tảng căn bản để đưa ta đến an vui, hạnh phúc, an lạc, thảnh thơi, dù người có tàn ác đến đâu, thậm chí phạm tội ngũ nghịch như giết cha, giết mẹ, giết A-la-hán, phá hòa hợp Tăng, làm cho thân Phật chảy máu hay phá hủy hình tượng Phật, cũng có thể làm mới lại chính mình như trường hợp của vua A-dục.

    Khi điều ác chưa sinh thì ta tìm cách không cho nó phát sinh. Vậy ác là gì? Ác là những hành động làm khổ mình, khổ người trong hiện tại và tương lai, người tạo việc ác là kẻ xấu, thường bị mọi người tránh xa, không thích gần gũi. Những việc ác cụ thể như giết hại, trộm cướp, tà dâm, lường gạt, bóc lột, hà hiếp, lợi dụng, phỉ báng, vu khống, ganh ghét, tham lam, ích kỷ, sân si… nói chung những gì làm tổn hạicho người và vật đều gọi là ác. Muốn thay đổi để điều ác chưa sinh không cho phát sinh rất là khó. Trong khi đó, cuộc sống của chúng ta chỉ cái ăn thôi là đã giết hại rồi, huống hồ còn biết bao vấn đề khác nên làm sao tránh khỏi.

    Cho nên, theo lời Phật dạy, từ con người cho đến muôn loài muôn vật, muốn bảo tồn mạng sống phải biết nương nhờ lẫn nhau. Do đó, đạo Phật chủ trương hòa mình cùng nhân loại và muôn loài để kết nối tình yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau trên tinh thần vô ngã, vị tha. Đạo Phật là đạo của con người, vì con người và sự sống của muôn loài, là đạo của từ bi và giác ngộ, là đạo của tình yêu thương và hiểu biết cùng với sự cảm thông, bao dung và tha thứ. Giác ngộ để thấy biết đúng sự thật giúp chúng ta thấu rõ bản chất cuộc đời là một trường đau khổ, vì vậy mọi người hãy nên cố gắng không làm các việc ác để không làm tổn hại cho nhau; hay làm các việc lành để cùng nhau chia sẻ nỗi khổ niềm đau, giúp con người vượt qua cơn khốn khó và thấy ai cũng là người thân, người thương của mình, nên chúng ta phải có trách nhiệm và bổn phận thương yêu, đùm bọc, giúp đỡ lẫn nhau.

    Thái tử Sĩ Đạt Ta lúc còn 7 tuổi, nhân dịp theo cha làm lễ hạ điền khởi công làm ruộng đầu năm, ngài đã nhìn thấy được cảnh tương tàn, tương sát, giết hại lẫn nhau của bầu vũ trụ bao la này. Buổi lễ bắt đầu, từng luống đất đã được cày lên, nhiều thân xác côn trùng được phơi bày, bên cạnh đó không biết bao nhiêu loài chim đang chực chờ mổ lấy các côn trùng đó để tìm sự sống. Chúng đâu biết rằng, khi chúng đam mê tìm kiếm miếng mồi béo bở thì mạng sống của chúng như sợi tơ đang treo trước gió, vì những con chim cắt đang chực chờ để vồ lấy chúng bất cứ lúc nào. Cứ như thế theo luật tuần hoàn, bọn chúng ăn nuốt lẫn nhau, lớn hiếp nhỏ, mạnh hiếp yếu, cho đến con người muốn bảo tồn sự sống thì phải giết hại không biết bao nhiêu loài khác để nuôi sống bản thân mình. Sau khi giác ngộ dưới cội bồ đề, đức Phật đã chủ trương và hướng dẫn cho chúng ta thực hành từ-bi-hỷ-xả. Người xuất gia thì phải dừng hẳn các việc xấu ác bằng cách khất thực tùy duyên, không khởi tâm tham đắm, mong cầu để dễ dàng chuyển hóa những tâm niệm xấu xa, đê tiện. Ngày nay, do ảnh hưởng của sự tiến bộ khoa học vật chất, xã hội không chấp nhận người tu sĩ khất thực ngoài đường vì đa số đều có chùa và có chỗ định cư rõ ràng. Phần lớn sự sống của người tu sĩ là nhờ vào sự đóng góp, cúng dường của đàn na tín thí, nên việc khất thực dần dần hạn chế.

    Tướng cướp Ương Quật Ma La là tên giết người tàn bạo, một thời đã làm cho đất nước Kiều Tát La hoảng loạn, không ai dám ra đường vì sợ bị giết. Thuở nhỏ chàng là một sinh viên thông minh tài trí được đưa đến học đạo với vị thầy nổi tiếng. Tuổi trẻ tài cao, khôi ngô tuấn tú, nên đã rơi vào mắt xanh của vợ thầy mình. Do không thuyết phục được người tình trẻ, bà ta điên cuồng tìm cách mưu hại chàng cho bõ ghét. Yêu không được nên sinh ra thù hận, cô vợ bèn giả dối thuật lại hành vi đê tiện của tên đệ tử cho chồng nghe; tưởng là sự thật nên ông chồng liền nỗi tam bành lục tặc, bừng bừng, giận dữ. Cô vợ nham hiểm, khéo léo chỉ bày cho chồng một diệu kế không thể tưởng tượng được.
     
  4. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Sao đó, ông thầy gặp người đệ tử bảo rằng, “thời gian con học đạo với ta, ta thấy con rất xứng đáng là người được kế thừa sự nghiệp của mình; nhưng con muốn được thừa hưởng pháp bí truyền này thì phải tuyệt đối thanh tịnh, trong sáng và phải rửa sạch ác nghiệp quá khứ bằng máu của 1000 người, khi nào làm được như vậy thì ta sẽ truyền tâm ấn cho con”. Nghe thầy mình chỉ dạy xong, Ương Quật chết điếng cả người, không biết phải làm sao? Chàng trai lúc này còn đang do dự, bán tín, bán nghi, nhưng ông thầy cứ thúc giục mãi, cuối cùng chàng trai đành phải chấp nhận ra đi tuy trong lòng vẫn hoang mang, hoảng loạn. Ương Quật Ma La tài ba lỗi lạc, võ nghệ cao cường nên việc giết người đơn giản và dễ dàng. Người đầu tiên đã bị chàng hạ gục trong tích tắc mặc dù vẫn còn bàng hoàng, sửng sốt trong điên dại. Rồi từ đó, gặp ai chàng cũng chém giết bất kể là nam hay nữ, lớn hay nhỏ. Tin đồn lan xa đến tai vua Ba Tư Nặc. Được sự trợ giúp của quan quân, nhưng tất cả đều bó tay và bất lực, vì không ai đủ sức để đương đầu với hắn. Người mất cha, người mất mẹ, cha mất con, vợ mất chồng, gây ra cảnh tan nhà nát cửa, thịt đổ xương rơi, người chết bị giết nằm ngổn ngang, người sống sót thì vô cùng kinh hoàng, lo sợ, không biết rồi số phận của mình sẽ ra sao? Tên điên cuồng đó sau khi giết người xong đều chặt lấy ngón tay xỏ lại thành từng xâu, đeo vào người giống như một báu vật. Dân chúng quá lo âuvà sợ hãi và kêu chàng là người điên loạn.

    Về sau, chuyện đến tai Phật, thấy được nhân duyên tốt để độ tên tướng cướp, Phật cố ý chọn con đường đi đến chỗ hắn đang hoạt động. Nhiều người biết được khuyên Phật không nên đi đến đó. Lúc này, Ương Quật Ma La đã giết 999 người và người thứ 1000 chính là mẹ của hắn. Hắn đang mừng thầm trong bụng để chờ đón nhận cái ngày hưởng tâm ấn sắp đến, bỗng nhiên từ đằng xa Phật đi tới, hắn đổi ý định giết mẹ vì có người đã chuẩn bị nạp mạng thế. Thấy bóng Ngài, hung thủ càng đi nhanh hơn để mau hoàn thành sứ mạng cao cả. Chiếc gươm hắn cầm sẵn trên tay chuẩn bị ra chiêu sát thủ. Đức Phật bình thản, ung dung từng bước đều như không có chuyện gì xảy ra, nhưng tên tướng cướp vẫn không tài nào đuổi theo kịp dù hắn ráng cố sức chạy thật nhanh. Cuối cùng, hắn đành phải dậm chân tại chỗ gọi lớn, “này Sa môn đầu trọc! Sao ông đi nhanh thế, hãy dừng lại!” Phật bình thản nói, “dù Như Lai đang đi, nhưng Như Lai đã dừng từ lâu, chỉ có con là chưa dừng bước?”

    Tên tướng cướp ngạc nhiên thầm nghĩ, “chắc Sa môn đầu trọc không bao giờ nói láo, ta đang dừng, ổng đang đi, mà ổng lại nói ổng đã dừng, còn ta đang đi. Sao lại như thế được?” Hắn tức quá liền hỏi, “này Sa môn! Tôi mới là người đang dừng, còn ông là người đang đi, cớ sao ông lại nói năng ngược ngạo như vậy? Chắc ông có ý gì đây”. “Thật vậy, này anh bạn trẻ! Như Lai đã dừng từ lâu và mãi mãi như thế, Như Lai đã từ bỏ không gây thương đau hay giết hại một chúng sinh nào dù là một sinh vật nhỏ bé nhất. Như Lai không bao giờ gây đau khổ cho ai, còn con vẫn giết người không gướm tay chỉ vì chấp trước sai lầm mà gây đau thương, tang tóc cho nhiều người, làm khủng hoảng và chấn động cả đất nước Kiều Tát La này vì mưu cầu lợi ích cá nhân. Như Lai đã dừng, còn con thì đang giết người không gớm tay, tội lỗi ấy biết bao giờ mới trả hết?”

    Lời nói của Phật khiến tên tướng cướp cảm thấy bàng hoàng, sửng sốt, như đứa con thơ dại khát sữa lâu ngày giờ mới gặp được sữa mẹ. Một hồi lâu, chàng mới lấy lại bình tỉnh, nhớ lại thời thơ ấu thường nghe thiên hạ đồn rằng, “có Sa môn Cồ Đàm trước kia là hoàng thái tử dám từ bỏ cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan để ra đi tìm đạo và đã giác ngộ. Ngài đã hướng dẫn và giúp đỡ nhiều người vượt qua khổ đau sanh tử, Ngài luôn từ bi, cao thượng, cứu giúp chúng sinh”. “Chắc chắn đây là Ngài rồi!” Nghĩ như thế, tên tướng cướp liền vứt bỏ gươm và quỳ xuống đảnh lễ đức Phật, kính cẩn thưa rằng, “Kính bạch đức Thế tôn, con có mắt như mù nên đã lầm đường lạc lối, nay nhờ gặp Ngài đã vén mây mù cho con, như người dựng đứng những gì đã ngã, thật hạnh phúc thay cho con đã được Ngài tế độ”. “Đúng vậy, này chàng trai trẻ! Bây giờ con đã vứt bỏ thanh kiếm, con cần Như Lai giúp đỡ điều gì?” “Kính bạch đức Thế tôn, con như con thú hoang điên cuồng, đã từ lâu con chưa bao giờ biết khuất phục một ai, con gặp Ngài không bằng uy quyền thế lực, con cảm thấy bình an và thơ dại trước tấm lòng từ bi bao la, rộng lớn của Ngài. Con muốn làm lại cuộc đời thuần lương để được sống yêu thương và hiểu biết, nhưng ai có thể giúp được cho con khi con đã giết cả ngàn người như vậy? Con tội lỗi quá chừng”. “Này Ương Quật Ma La, trên đời này có hai hạng người được xem là đáng tôn kính, “hạng thứ nhất là người chưa bao giờ gây tạo tội lỗi, lại hay luôn giúp đỡ người khác làm điều tốt lành; hạng thứ hai là kẻ đã từng gây tạo tội lỗi nhưng biết ăn năn, sám hối chừa bỏ, không bao giờ tái phạm trở lại. Nếu con tha thiết muốn làm người lương thiện thì ta có thể giúp đỡ cho con”. “Bạch đức Thế tôn, con cũng muốn như thế lắm, nhưng tội lỗi của con đã gây ra quá nhiều, chưa bao giờ có người giết hại như con. Con làm sao đủ tư cách để làm người lương thiện, huống hồ là được làm đệ tử của Ngài, một con người chưa từng làm xúc não cho ai”

    Con người ta thường hay mặc cảm, tự ti với quá khứ lỗi lầm nên không dám mạnh dạn quay đầu dù đã có người giúp đỡ. Họ cứ bị ác nghiệp quá khứ dày dò, bị ám ảnh bởi việc làm xấu trước kia, không dám can đảm sám hối từ bỏ tội lỗi, không dám chấp nhận sự thật, không dám tự tin chính mình có khả năng thay đổi cuộc đời nên đành chấp nhận xuôi tay, phó mặc cho số phận định đọat, cuối cùng sống trong đau khổ, lầm mê. Có người bước đầu vì một phút sai lầm nho nhỏ không kiềm chế được cơn giận, nên đã vướng vào con đường tù tội; sau khi hồi gia lại gây ra những vụ án giết người khủng khiếp làm đau khổ nhiều người. Một số người mới đầu chỉ phạm tội nhẹ do một phút bốc đồng trong lúc nóng giận, nhưng khi vào tù một thời gian, sau này trở thành tội phạm nguy hiểm dã man. Tại sao? Khi ở tù lại tiếp xúc với nhiều thành phần bất hảo, giang hồ thứ thiệt, được các đàn anh kể lại thành tích huy hoàng một thời khi chưa bị bắt, lại trong trại giam không có phương pháp giáo dục cụ thể, chỉ là nơi giam giữ tạm thời, rồi tình trạng đại bàng lộng hành trong nhà tù cấu kết cán bộ quản giáo, làm con người tăng thêm tội lỗi, học thêm được những mánh khóe xảo quyệt như đàn áp, trấn lột công khai, ma mới ăn hiếp ma cũ. Mỗi ngày sống trong nhà tù vô tình tạo cho phạm nhân huân tập thêm những thói hư tật xấu, nhất là những phạm nhân đại bàng, khi ra tù chưa về đến nhà đã phạm tội trở lại.
     
  5. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Sự tiến bộ phát triển càng nhanh khiến con người không theo kịp trào lưu cuộc sống, cứ mải mê chạy theo nhu cầu vật chất mà quên đi phần tinh thần tâm linh. Thật đau đầu nhức óc đối với nghành quản giáo phạm nhân, hiện nay chưa tìm ra giải pháp tối ưu để hướng dẫn cho phạm nhân ý thức được những việc làm sai trái của mình. Ngày nay, trên đà phát triển của văn minh thế giới, các nước tiến bộ đều nhờ các nhà giáo dục tâm linh đạo đức vào trại để hướng dẫn phạm nhân hành thiền. Sau đó chia sẻ cho họ hiểu được lý nhân quả nghiệp báo luân hồi, không phải chết là hết, mà chết là thay hình đổi dạng chuyển sang kiếp sống mới tùy theo phước nghiệp của mọi người, làm lành được hưởng phước, làm ác chịu khổ đau, để giúp họ có lòng tin nhân quả, sau này hồi gia họ sẽ sống lương thiện hơn.

    Ở Việt Nam, thầy Nhật Từ đã vào trại giam K20 Tỉnh Bến Tre, ngòai những món quà vật chất để góp phần nâng cao đời sống phạm nhân, thầy còn chia sẻ cách thức làm mới lại chính mình với những chủ đề: quay đầu là bờ, tự do nội tại, bỏ kiếp giang hồ, làm lại cuộc đời, đứng dậy sau vấp ngã, đã giúp phạm nhân vượt qua mặc cảm tội lỗi của quá khứ và tin sâu nhân quả, nên anh chị em nơi đây đã sống tốt hơn. Con người thời nay do chú trọng về mặt vật chất quá nhiều, nên chúng ta không có thời gian để ngồi lại suy gẫm, chỉ một bề lo hưởng thụ vật chất, do đó dễ dàng bị sa đọa. Phương tiện vật chất dồi dào sung mãn thì mặt tâm linh đạo đức bị mai một, dẫn đến nguy cơ suy đồi nhân cách, do đó tệ nạn xã hội càng ngày càng gia tăng. Nhan nhãn mỗi ngày hình ảnh giết người, cướp của rất dã man chỉ vì vài trăm ngàn đồng, hoặc chỉ vài triệu bạc mà phế bỏ đi mạng sống con người. Ngồi gẫm lại mà thật đau lòng xót dạ, thế nhân bây giờ bị tha hóa đến mức không thể tưởng tượng được, chỉ vì một chút vật chấtcỏn con mà ta đành lòng nhẫn tâm giết hại đến thế. Đạo đức suy đồi, tâm linh mai một, con người sa ngã, thấy biết sai lầm, đam mê hưởng thụ, đời sống thấp kém, chẳng biết đúng sai, gây thù chuốc oán không có ngày cùng. Trong các tội khổ, tội giết hại là tội nặng nhất và nhất là giết người. Luật pháp còn không thể tha thứ huống là luật nhân quả luôn âm thầm chi phối vay trả, trả vay vô cùng tận. Vậy màtình trạng giết người cướp của trên thế gian này vẫn xảy ra ngày càng nhiều hơn.

    Sự sống hưởng thụ quá mức không ý thức được sự tác hại của nó, ỷ lại vào gia đình, cha mẹ thiếuquan tâm, chỉ biết cấp dưỡng theo nhu cầu để con cái sống phóng túng, biếng nhác, nên dễ dàng bị sa đọa. Đau lòng xót dạ hơn, tuổi trẻ ngày nay còn trong màu áo ngây thơ, ấy thế mà giết người không gướm tay như vụ án bé Ngọc và Đức Huy mười lăm và mười bẩy tuổi đăng trên báo đời sống và pháp luật, cố ý giết người để cướp của chỉ là chiếc xe Honda. Khi bị bắt, Ngọc và Huy tỉnh bơ, coi như chuyện bình thường không có gì là hối hận. Tên Huy giả vờ ngất xỉu để nhờ nạn nhân đến cứu, rồi sau đó dùng dao đâm nạn nhân cho đến chết. Thật khủng khiếp thay mạng sống con người quá rẻ. Tệ nạn thông tin, hình ảnh bạo động công khai, dẫn đến con người bị lờn thuốc qua sách báo, phim ảnh đồi trị tác động đến sự hiếu kỳ của tuổi trẻ, chúng làm thử coi mình có giống nhân vật trong phim hay không?

    Ngày nay, nền giáo dục nhân phẩm đạo đức bị xuống cấp trầm trọng, xã hội vẫn chưa có chủ trương chính sách cụ thể để làm sao giảm bớt tệ nạn xã hội. Điều đáng mừng nhất hiện nay là tại trung tâm bảo trợ xã hội Chánh Phú Hòa- Tỉnh Bình Dương đã mạnh dạn xây một ngôi chùa mang tên Phước Thiện và một giảng đường để các trại viên hàng tháng được sinh họat chương trình “Kết nối yêu thương - Sẻ chia cuộc sống - Từ thiện Duyên Lành” do thầy Phổ Giác hướng dẫn. Mỗi lần sinh họat như thế, các trại viên được ăn chay một bữa do nhóm Phật tử đoàn từ thiện Duyên Lành phát tâm ủng hộ. Ngòai ra còn có chương trình ca hát văn nghệ phục vụ thường kỳ cho các trại viên do nhóm ca sĩ Nguyên Phượng, nhạc sĩ Vũ Ngọc Toản, nhóm nghệ sĩ Giang Linh, nhóm ca sĩ Kim Hà Bình Dương. Chương trình kết nối yêu thương luôn đem đến niềm vui cho nhiều người, không những bằng lời ca tiếng hát ngọt ngào, êm dịu, mà còn hướng dẫn các trại viên sám hối để tiêu trừ nghiệp chướng và hành trì niệm Phật để mọi người được an vui, hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ trong tinh thần đoàn kết, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau. Sau đó là những lời chia sẻ chân tình của người đã từng bị vấp ngã được Phật pháp cứu vớt, giúp mọi người thêm vững niềm tin trong cuộc sống. Nhờ vậy, sau thời gian dài họat động, chương trìnhkết nối yêu thương đã giúp cho các trại viên không còn than thân trách phận, trên thì oán trời, dưới trách móc xã hội. Mọi người ý thức được trách nhiệm và vai trò sống trong hiện tại, cố gắng tu tập và sống tốt hơn để chuyển hóa những nỗi khổ, niềm đau thành an vui, hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ.
     
  6. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    PHẬT ĐỘ TÊN TƯỚNG CƯỚP

    Lúc này, tên cướp thiết tha muốn trở thành người lương thiện đang trông chờ vào sự giúp đỡ của Như Lai, biết được nhân duyên đã chín mùi Phật bảo, “này chàng trai trẻ, có một gian phòng tối tăm suốt một thời gian dài, nếu có ngọn đèn được thắp sáng lên thì bóng tối đó có còn hay không?” “Chắc chắn là không còn bóng tối, thưa ngài!” “Đúng thế! này chàng trai trẻ, dù con đã giết quá nhiều người nhưng nếu con thực tâm biết ăn năn, sám hối, luôn thắp lên ngọn đèn trí tuệ thì ác nghiệp tối tăm của con sẽ dần được tiêu trừ, bóng tối sẽ không còn nữa. Con vẫn có cơ hội được làm người tốt trở lại và có thể tu chứng như bao nhiêu người khác. Đây là điều kiện bình đẳng của tất cả mọi người, Như Lai xác quyết với con như thế nếu con muốn làm người lương thiện. Ương Quật Ma La được nghe điều chưa từng nghe và hôm đó được xuất gia làm Tỳ kheo trước sự ngỡ ngàng của nhiều vị thầy trong Tăng đoàn. Cuộc đời chàng đã được thay hình đổi dạng kể từ đây, được tu tập dưới sự hướng dẫn của Như Lai thế tôn như đứa con thơ lưu lạc lâu ngày, tìm được cha trao cho gia tài, sự nghiệp kế thừa.

    Lúc này, vua Ba Tư Nặc mất ăn mất ngủ mấy tháng nay mới đến gặp Phật, cầu sự chỉ dạy về tên tướng cướp giết người dã man. “Đại vương, nếu bây giờ có ai báo cáo tên cướp đang ở gần đại vương thì đại vương sẽ nghĩ sao?” Vua Ba Tư Nặc liền đứng ngay dậy, mặt mày tái mét, “con sẽ giết hắn liền lập tức để diệt trừ hậu quả cho nhiều người”. Phật nói, “nhưng nếu hắn muốn hòan lương, cạo bỏ râu tóc xuất gia làm tỳ kheo thì đại vương sẽ đối đãi với y ra sao?” Vua nói, “chuyện này không thể có được, tên ác ôn đó làm sao đủ khả năng thay tâm đổi tánh nhanh như thế được?” “Như Lai có thể làm được khi hội đủ nhân duyên”.

    Thật hy hữu thay, ai đầy đủ phước duyên nên được sinh trong thời có Phật và được Phật giáo hóa để trở thành một con người tốt; như trường hợp của Ương Quật Ma La chân thành, tha thiết muốn được làm người hoàn lương và thật sự ăn năn hối cải, nên mới được Như Lai điều phục bằng tâm Từ tỏa sáng. Vua thưa “nếu quả thiệt như vậy, con xin đảnh lễ bậc thầy ba cõi có một không hai trên thế gian này, chỉ có Ngài mới làm được điều đó”. Phật chỉ một vị sa môn trẻ đang ngồi trên tảng đá, dáng vẻ khôi ngô, tuấn tú, hiền hòa. “Này đại vương, vị Tỳ kheo đang ngồi đó, cách đây một tuần được dân chúng gọi là ác quỷ ngón tay”. Vua BaTư Nặc bàng hòang sửng sốt một hồi lâu mới lấy lại bình tĩnh khi chính mình mất thấy tai nghe, nên vua cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm vì từ nay về sau không còn phải lo lắng, bất an và sợ hãi nữa.

    Ngày xưa, các vị vua rất quý trọng người tu hành chân chánh, nên người nào đã được Phật hóa độ, dù người đó gây tội ác tày trời vẫn được tha thứ và khoan hồng. Có người chỉ làm ác nhỏ mà thân phải bị đọa ngục, chịu nhiều sự khổ; còn Ương Quật Ma La tuy giết hại nhiều người nhưng được Phật độ xuất gia hưởng phước tu hành, vậy thì nhân quả không công bằng hay sao? Thật ra, nhân quả không cố định một chiều như chúng ta thường nghĩ “trồng dưa được dưa, trồng đậu được đậu”, nó chỉ đúng cho người nào chấp nhận số phận đã an bài; và ngược lại, nhân quả có thể thay đổi tùy theo nhân duyên mà chuyển biến linh động trải qua ba thời quá khứ, hiện tại, vị lai, nếu nói giết hại phải đền mạng thì dù có tu cũng vậy thôi, đâu có được lợi ích gì?

    Kinh nhân quả nói, giả sử trăm ngàn muôn kiếp thì nghiệp đã tạo cũng không mất, khi hội đủ nhân duyên quả báo đến mình phải chịu. Tuy nhiên, nhân quả không cố định, cũng đồng tạo nghiệp xấu nhưng có kẻ khổ người vui, còn tùy thuộc vào sự tu tập nhiều đời và sự thành tâm khẫn thiết của người đó trong hiện tại, nên có kết quả sai biệt. Từ nhân đến quả có sự thay đổi liên tục nhiệm mầu, thế nên nếu bảo là cố định thì thế gian này không ai tu được, vì có tu cũng vậy thôi, ác cố định là ác, thiện cố định là thiện. Nó đã như vậy thì có tu cũng uổng công vô ích, vô tình đưa người ta vào con đường tội lỗi, hết hy vọng thay đổi làm mới lại chính mình.
     
  7. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Như bản thân chúng tôi là một bằng chứng thiết thực, xưa kia tạo nghiệp si mê, nghiện ngập tứ đổ tường, nếu nói cái gì cũng cố định thì giờ đây tôi đã rũ xương trong lao tù, nghiện ngập. Bởi do trước kia hiểu biết thấp kém, nông cạn cho rằng chết là hết nên mặc tình hưởng thụ, ngập chìm trong tội lỗi, cuối cùng làm khổ mình, hại người. Ngày nay, nhờ gần gũi, thân cận bậc minh sư chân chánh cùng chư huynh đệ pháp lữ hiền nhân, ai cũng ý thức được trách nhiệm, bổn phận của mình qua lời Phật dạy nên cùng nhau sống hòa hợp, đòan kết, yêu thương, giúp đỡ lẫn nhau trên tinh thần tu học và lao động.

    Một em bé khi còn nhỏ chưa biết gì, nhờ cha mẹ khéo dạy bảo cho học hành đàng hoàng, lớn lên cậu bé trở thành người khôn ngoan, hiểu biết, giúp ích cho nhân loại. Một miếng đất hoang nếu người nông dân biết gieo trồng chăm sóc, nó sẽ biến thành những luống rau, liếp cải để phục vụ cho con người. Tất cả mọi hiện tượng sự vật trên thế gian này cũng đều như thế, không có gì là cố định cả, thế nên ai nói “nhân nào quả nấy” là chưa đúng hẳn, nó chỉ đúng khi con người chấp nhận số phận đã an bài. Nếu nói ác cố định là ác, thiện cố định là thiện thì còn ai tu tập làm gì cho tốn công vô ích? Vì thế, có người làm ác nhỏ hiện tiền chịu nhiều quả khổ lớn, cũng việc ác đó người có phước báu lớn không chịu quả khổ vì người này biết tu giới, tu thân, tu tâm niệm rộng lớn nên chuyển được quả xấu. Ương Quật Ma La nhờ nhiều đời trước đã gieo trồng phước đức, tuy hiện tại làm tội ác tày trời do gặp bạn xấu thầy tà xúi giục, không phải do mình cố tâm muốn làm. Sau nhờ gặp Phật giáo hóa tâm phục khẩu phục nên đã nhận ra sai lầm của mình, tha thiết ăn năn, hối cải, làm lại cuộc đời. Các vua thời Phật tại thế rất tôn trọng đạo pháp, biết cung kính người tu hành chân chánh, biết tôn sư trọng đạo, thay vì phải bị tội chết theo luật pháp thế gian nhưng ngược lại Ương Quật Ma La được ân xá nhờ tu hành.

    Đó là tinh thần từ-bi-hỷ-xả của đạo Phật, không đưa người ta vào con đường cùng khi đã lỡ lầm gây tạo tội lỗi; ngược lại, còn tìm cách giúp cho người đó phát tâm hướng thượng làm mới lại chính mình. Vì vậy, ngày nay có một số nước trên thế giới đều bỏ án tử hình để người phạm tội có cơ hội sống mà suy gẫm lại những việc làm sai trái của chính mình. Đó cũng là phương cách tốt nhất để giúp người vượt qua lỗi lầm và tội ác. Nếu tin theo số phận đã an bài không thể thay đổi được, vô tình đưa người ta vào con đường cùng không lối thoát, đành chịu chết chìm trong tội lỗi. Nhờ tấm lòng từ bi bao la, rộng lớn của Phật, tên tướng cướp Vô Não được xuất gia làm Tỳ kheo và luôn cố gắng siêng năng tinh tấn tu hành. Tuy nhiên, do ác nghiệp cũ quá nặng nề, nỗi ám ảnh về các nạn nhân bị giết hại do ngài gây ra lúc trước khiến ngài lúc nào cũng nghe tiếng rên la văng vẳng bên tai, làm cho thân tâm bất an, sợ hãi. Mỗi ngày thầy đi khất thực đều bị gia đình các nạn nhân chọi đá, đánh đập, chửi rủa, họ nhìn thầy với đôi mắt căm phẫn, thù hằn. Để gia đình các nạn nhân không làm hại thầy, vua Ba Tư Nặc đặc biệt ra lệnh ân xá và khuyên tất cả người dân hãy nên tha thứ và thông cảm cho thầy.

    Sự chết chóc và mất mát của người thân làm cho gia đình họ bị thiệt thòi về nhiều phương diện, cảnh vợ mất chồng để mẹ góa con côi, không ai nuôi nấng dỗ dành, con mất cha bơ vơ sống lạc loài, mẹ mất con trong nỗi niềm thương tiếc… Vì thế, ngày nào thầy cũng bị thương tích đầy người trong rất thảm thương, nhưng thầy vẫn không than oán, trách móc một ai, cứ như thế âm thầm chịu đựng trước sự thù hằn, giận dữ của nhiều gia đình nạn nhân. Một hôm, trên đường đi khất thực, tôn giả gặp một thiếu phụ sanh khó đang nằm rên siết oằn oại bên vệ đường nhờ thầy giúp đỡ. Tôn giả nói, “tôi mới vào đạo chưa biết pháp này, chỉ có thầy tôi là Phật mới có thể giúp được chị”. Nói xong, tôn giả về gặp Phật trình bày sự việc như thế! Phật dạy, “con hãy đến gặp chị ấy và thành tâm chúc lành như sau: Chào chị, từ ngày tôi biết đạo đến nay chưa từng sát sanh, mong chị được mẹ tròn con vuông”. Sau khi nghe lời Phật dạy, tôn giả liền vội vàng đi đến chỗ người thiếu phụ, chúc lành đến cho nàng. Thật kỳ diệu thay, đứa bé được chào đời trong niềm vui của nhiều người, từ ngày đó trở về sau, chư huynh đệ pháp lữ đồng tu đều gọi thầy là người đem bình an và hạnh phúc đến cho nhân loại.
     
  8. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Ở Việt Nam thường có tập tục ăn mừng đầy tháng sau khi sinh con được một tháng. Tập tục này nếu hiểu theo đúng nghĩa là mừng mẹ tròn con vuông, bởi người phụ nữ từ khi mang thai cho đến lúc khai hoa nở nhụy không biết bao nhiêu chuyện rắc rối xảy ra, rất khó bảo tồn được mạng sống. Chuyện mang nặng đẻ đau cho đến khi được thuận buồm xuôi gió là cả một quá trình nhọc nhằn, khổ sở. Vì vậy, dân gian Việt Nam có câu:

    Đàn ông đi biển có đôi
    Đàn bà đi biển mồ côi một mình.

    Do đó, khi sinh con được một tháng, chúng ta thường mời cha mẹ, người thân, bè bạn đến để ăn mừng. Thực tế, đó là mừng mẹ tròn con vuông, mẹ vẫn còn sống, con vẫn mạnh khỏe, mừng hai mẹ con đều được bình an, suông sẽ. Nhờ nhân duyên đó, tôn giả càng thêm vững niềm tin với chánh pháp, nên cố gắng tinh cần tu tập và một thời gian sau tôn giả đã chứng quả A-la-hán với lực dụng không thể nghĩ bàn. Nhiều nguời thắc mắc tại sao một con người hung tàn, bạo ngược như thầy, đầy dẫy tội lỗi xấu xa mà lại được chứng quả nhanh như thế, trong khi ngài A-nan nhiều phước báu hơn thầy vẫn chưa chứng được. Để giải quyết mối nghi ngờ của đại chúng, Phật dạy, “mọi người trên thế gian này đều bình đẳng như nhau ở khả năng giác ngộ và si mê. A-nan tuy thông minh, lanh lợi, nhưng do sự học hỏi hiểu biết được huân tập từ bên ngòai vào, nên chỉ thông suốt về văn tự chữ nghĩa, còn dính mắc ở ngôn ngữ, do đó không đạt được đỉnh cao của sự giác ngộ và giải thoát. Thầy Ương Quật Ma La trước kia tuy là người hung tàn, bạo ác, nhưng do tinh cần miên mật tu tập, phát sáng được trí tuệ sẵn có của chính mình nên đã chuyển hóa được ác nghiệp. Giống như có một căn phòng tối tăm ngàn năm, nay được thắp sáng bởi ngọn đèn, vậy căn phòng đó có còn tối tăm nữa hay không? Khi ánh sáng ngọn đèn có mặt thì tối tăm biến mất, giác ngộ và si mê cũng lại như thế”. Lời dạy của Ngài được tóm tắt bằng một bài kệ:

    Người không sợ hãi luôn cao thượng,
    Như bậc đại thánh đã vượt qua,
    Không còn bị dục vọng chi phối,
    Không còn bị nhiễm ô,
    Thật sự giác ngộ,
    Người ấy Như Lai gọi là Bà-la-môn.

    Như có một Thiền sư trước kia làm nghề đồ tể, đang thọc huyết heo bỗng nhiên giác ngộ, liền đi xuất gia trước sự ngạc nhiên của nhiều người. Ngài có làm bài kệ.

    Hôm qua tâm dạ xoa,
    Hôm nay mặt Bồ tát,
    Bồ tát cùng dạ xoa,
    Chẳng cách một sợi tóc.

    Mới hôm nào tâm địa độc ác như quỷ dữ, luôn làm tổn hại cho nhiều người mà giờ đây đã hiền lành, ngoan ngoãn, hay giúp người, cứu vật.

    Xưa nay chỉ một tâm
    Khi mê là phàm phu
    Khi tỉnh liền giác ngộ
    Phiền não tức bồ đề.

    Một con người dù làm ác tới đâu, một khi đã giác ngộ rồi có thể thay đổi nghiệp nhân xấu ác trở thànhnghiệp nhân tốt lành. Khi mê thì làm việc xấu ác, khi ngộ thì làm việc thiện ích, mê và ngộ chỉ cách nhau một sợi tóc, nhờ vậy con người ta mới thay đổi và chuyển hóa được những thói quen tật xấu.
     
  9. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    THAY LỜI KẾT

    Nghiệt ngã thay dòng đời mê muội bởi thấy biết sai lầm nên mới chuốc họa vào thân; dù biết đó là tai hại, khổ đau, nhưng nhiều người vẫn chịu chết chìm trong tội lỗi. Con người cứ thế loanh quanh, lẩn quẩn trong nỗi khổ, niềm đau, để rồi làm chết đi các hột giống tốt lành, gieo đau thương, khổ não cho nhiều người. Thế gian là một trường đời ô hợp luôn chất chứa muôn ngàn sóng gió lành dữ, đúng sai, phải quấy, tốt xấu, buồn thương, giận ghét. Tình đời là thế đó, một kiếp người chẳng đáng là bao, vậy mà nhiều người vẫn bị dòng nước cuốn trôi và nhấn chìm. Chỉ có đấng Thế tôn - vị cha lành đáng kính, Ngài đã vượt qua cạm bẫy cuộc đời, rống lên tiếng rống sư tử trên 2600 năm, làm muôn loài thú phải nép mình trong sợ hãi. Ngài đã xua tan bóng tối mê lầm từ dạo ấy, đem lại quyền làm chủ cho thế giới loài người, đem lại niềm tin và chân lý mãi sáng ngời trong nhân loại. Thật hạnh phúc thay cho loài người chúng ta đã biết được những điều chưa biết, đã thấy được những điều chưa thấy, đã nghe được những điều chưa nghe, mỗi người hãy tự thắp sáng lên ngọn đuốc của chính mình thì thế gian này sẽ tỏa sáng, rực sáng trong niềm an vui, hạnh phúc. Ngược lại, nếu ai chấp nhận số phận đã an bài thì người đó sẽ sống mãi trong tối tăm, mê muội, trong ngục tù, tội lỗi.

    Ta có quyền vươn lên từ sức mạnh của ý chí, niềm tin và nghị lực thì mọi việc sẽ có thể thay đổi tốt đẹp. Nhân quả khác với số phận là có thể thay đổi được, còn số phận thì không. Người tin sâu nhân quả sẽ làm mới chính mình bằng sức mạnh của trí tuệ, nên dễ dàng vượt qua sóng gió cuộc đời bằng nhận thức sáng suốt và việc làm chân chánh. Người chấp nhận số phận đã an bài thì dễ dàng buông xuôi cuộc sống, yếu đuối, bạc nhược, cuối cùng bị dòng đời cuốn trôi để rồi phải sống trong đau khổ, lầm mê. Nếu chúng ta chấp nhận cái gì cũng cố định cả, dù có tu cũng chẳng lợi ích gì. Như bản thân chúng tôi đã từng nghiện ngập, đam mê đủ thứ, nếu không thay đổi được thì giờ đây tôi đã rũ xương trong lao tù, nghiện ngập. Nhiều người vì không hiểu thấu lý nhân quả nên chấp nhận cuộc đời giống như bèo dạt mây trôi, cứ nghĩ rằng ai làm sao tôi làm vậy, ai làm bậy tôi làm theo, chẳng biết suy nghĩ tìm tòi, mặc tình cho dòng đời cuốn trôi. Cái quan niệm đó chỉ hợp với thời đại xa xưa và ngày nay khoa học đã chứng minh rằng, không có cái gì do một nhân mà hình thành.

    Cờ bạc, rượu chè, hút xách, đàng điếm, liều lĩnh, bất mãn, buông lung, phóng túng và sa đọa, chúng tôi đã từng mắc phải từ lúc còn thơ dại. Vậy cái gì đã thúc đẩy tôi khi tuổi đời còn non kém để mắc phải sai lầm đáng tiếc. Đó là do sự tác nghiệp của quá khứ quá sâu đậm nên bây giờ khi hội đủ nhân duyên liền bị hút vào dòng xoáy của đam mê, tội lỗi. Tuy nhiên, nhân quả rất đa dạng và phức tạp, chúng ta không thể nào một sớm, một chiều mà thấu rõ được hết. Trong kinh Phật dạy, nếu người nào trước kia lỡ gây tạo nghiệp xấu ác, hiện tại biết tu giới, tu thân, tu tâm hay làm các điều phước thiện thì nhân quả xấu nhiều đời có thể thay đổi được tùy theo khả năng tu tập của mình.

    Xưa nay hiền thánh thường khen ngợi
    Thật đáng khâm phục người biết lỗi.
    Ai sống mà không có lỗi
    Có lỗi mà biết sửa đổi hay thay.
     
  10. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Đã làm người dù ít hay nhiều ai cũng có thể vấp phải lỗi lầm. Phật pháp chính là chiếc thuyền Từ cứu vớt chúng sinh làm mới lại chính mình, vượt qua dòng sông tội lỗi. Cái hay của Phật pháp là giúp chúng ta vững niềm tin nơi chính mình, từ đó chúng ta có thể tự mình đứng lên, vượt qua số phận một cách dễ dàng sau khi vấp ngã. Người trí thì không cần nương tựa vào ai mà tự mình chiêm nghiệm, quán xét để không bị rơi vào dòng đam mê, tội lỗi. Còn người đang bị mê lầm, chưa đủ niềm tin thì phải nương thầy lành bạn tốt, tránh xa bạn bè xấu ác và được sự hỗ trợ đắc lực của gia đình thì mới có thể làm mới lại cuộc đời. Chính bản thân chúng tôi đã nhiều lần bị vấp ngã khi chưa gặp Phật pháp, mặc dù đã cố gắngquyết tâm hết sức mình để vượt qua những lỗi lầm nhưng không thể nào vượt nổi. Khi chưa gặp duyên xấu thì không sao, nhưng khi gặp rồi thì chứng nào tật nấy, như ngựa quen đường cũ khó mà dứt ra. Đây chính là tập khí nhiều đời của chúng ta đã từng huân tập. Tập là thói quen được lặp đi, lặp lại nhiều lần từ những ý nghĩ, lời nói rồi hành động, bởi vì huân tập lâu ngày nên nó có sức mạnh chi phối và sai sử ta chạy theo thói quen đó. Từ vô thủy kiếp đến nay ai cũng từng luân hồi vô số kiếp nên chất chứa nhiều thói quen, tật xấu, muốn thay đổi và chuyển hóa chúng ta phải có thời gian dài quán chiếu, xem xét và tu tập thì mới có thể buông bỏ được.

    Thực tế chúng tôi không phải là người hay ho tài giỏi gì, nhờ nhân duyên nhiều đời đã gieo trồng phước đức nên ngày nay hội đủ nhân duyên mới gặp được thầy lành, bạn tốt. Và chúng ta đi khắp cả thế gian này không ai tốt bằng mẹ. Mẹ là người đã giúp chúng tôi vượt qua cạm bẫy cuộc đời để gặp được Tam bảo. Nếu ai bây giờ còn mẹ thì đó là một phước báo to lớn vô cùng, vì còn có cơ hội hiếu kính, phụng dưỡng, báo đáp công sinh thành, dưỡng dục của hai đấng sinh thành, nhất là ơn mẹ rất khó đền.

    Nhờ mẹ tôi biết đường tu,
    Nếu không có mẹ tôi giờ ra sao?
    Cũng nhờ có được mẹ hiền,
    Tôi vào cửa Phật tu hành đến nay.

    Tình thương của mẹ đối với tôi thật cao cả và quý báu, dù tôi tu có thành Phật đi chăng nữa cũng không thể nào trả hết công ơn của mẹ. Trong cuộc đời này, tôi không thể nào kiếm đâu ra được một người mẹ như mẹ của tôi bây giờ, bà như hiện thân của Bồ Tát Quán Thế Âm đi vào đời để cứu giúp chúng sinh. Nơi nào có khổ đau là nơi đó có Bồ Tát. Hơn nửa đời người, tôi làm khổ mẹ quá chừng, vậy mà khi tôi gặp nạn hoặc lường gạt ai, bà sẵn sàng đền bù tất cả để giúp tôi vượt khỏi vòng lao lý. Ngày nay, tuy tôi được an ổn tu hành nhưng vẫn không có nhiều cơ hội để được chăm sóc mẹ trong khoảng đời còn lại. Ngược lại, bà lúc nào cũng thương tưởng nhớ đến tôi, luôn hỏi thăm các em tôi coi thầy Phổ Giác lúc này còn tu nữa hay không? Một hôm, vì muốn thăm tôi, bà nói gạt với mấy đứa em có người nói tôi ra đời để có cớ lên Thường Chiếu. Khi gặp tôi bà cười hì hì, ra chiều thoải mái lắm, mặc dù bà đang bệnh phải đi xe lăn. Tấm lòng của mẹ đối với tôi thật bao la, cao cả. Tôi không biết phải lấy gì để đền đáp hết công ơn mẹ, chỉ thầm nguyện trong lòng cố gắng tu hành viên mãn để cùng mẹ đi trên con đường giác ngộ.
     
  11. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Trên thế gian này, chắc có lẽ không có tình yêu thương nào thiêng liêng và cao quý hơn tình mẹ. Từ khi mở mắt chào đời, mẹ đã mớm sữa cho con và nâng niu, che chở bằng lời ru, tiếng hát ngọt ngào để con yên giấc ngủ. Mẹ vẫn âm thầm thức khuya dậy sớm, không quản ngại thân gầy để lo cho con từ miếng ăn, giấc ngủ, miếng cơm manh áo, mong con mau khôn lớn. Đôi lúc mẹ vì con trẻ mà chịu nhiều gian lao, cực khổ, và thậm chí chấp nhận gây tạo tội lỗi để giúp con được an vui, hạnh phúc. Khi con chập chững biết đi, mẹ vui mừng và sung sướng. Đến lúc con trưởng thành, mẹ lo cho con ăn học, xây dung tương lai sự nghiệp, dựng vợ gã chồng để đắp xây hạnh phúc gia đình. Ôi, tình mẹ thật là cao cả và sâu nặng. Mẹ đã hy sinh cho con suốt cả cuộc đời mà không nghĩ đến bản thân. Ai còn mẹ hãy nên biết ơn và đền ơn, đừng để mẹ buồn, mẹ khổ.

    Đi khắp thế gian không ai tốt bằng mẹ.
    Tần tảo sớm hôm mẹ nuôi con khôn lớn.
    Bao bọc chở che khi con gặp hoạn nạn.
    An ủi vỗ về khi con phải đi xa.
    Mẹ vẫn bên con dù biển cạn, núi mòn.
    Gánh nặng cuộc đời mẹ mang cả hai vai.
    Ai còn mẹ xin đừng làm mẹ buồn khổ.
    Không có mẹ con đã ra người thiên cổ.
    Mẹ là cả bầu trời thương yêu, dịu ngọt.
    Mẹ là cả bầu trời che mát cho con.

    Quả thật, đi hết trái đất này tôi cũng không thể tìm ra được người mẹ nào như mẹ tôi bây giờ. Mẹ đã cho tôi tất cả để được bình yên tận cõi lòng, tôi thầm cám ơn mẹ và quyết chí tu hành để đền đáp công ơn mẹ. Thật ra, bà không chỉ thương mình tôi mà tám anh em tôi bà đều thương yêu như nhau cả. Đứa ăn nên làm ra bà cũng thương, đứa nghèo khổ bà càng thương hơn và có những đứa chỉ làm hại hoàn toàn như tôi bà vẫn thương. Nhờ tình thương của mẹ đã giúp tôi vươn lên chính mình vượt qua số phận tối tăm. Ai bây giờ còn mẹ thì hãy hết lòng hiếu dưỡng không một phút giây nào xao lãng, đừng để khi mẹ ra đi rồi mới tiếc nuối, thương xót mẹ hiền. Nhiều người khi cha mẹ còn sống không cung phụng, cấp dưỡng chu đáu, chờ đến khi chết mới làm đám linh đình nói là báo hiếu cha mẹ. Người thật tâm cung kính và có hiếu là phải biết lo khi cha mẹ còn sống, giúp cha mẹ an vui, hạnh phúc khi tuổi già. Khi xưa chúng tôi hiểu biết sai lầm nên hơn nửa đời người sống trong đau khổ lầm mê. Nhờ mẹ đã giúp cho tôi vượt qua vũng bùn tội lỗi. Thất chí, bất mãn, buông lung, liều lĩnh, nghiện ngập, si dại trong đam mêtội lỗi và cuộc đời của tôi nếu không có mẹ bây giờ ra sao?

    Ngày nay, nhờ tắm mình trong giáo pháp chư Phật, được sự trực tiếp chỉ dạy của chư hiền Thánh tăng, trên có Hòa Thượng Trúc Lâm tôn sư là vị Phật sống. Thầy chúng tôi là Bồ tát tái lai trụ trì Thiền việnThường Chiếu, viện trưởng Thiền viện Trúc Lâm Trí Đức với số chúng Tăng ni hơn cả ngàn người. Trên một ngàn là thiện hữu tri thức, còn tôi chỉ là hàng sơ cơ học đạo đang từng bước chập chững trên con đường Phật đạo, như người chết đi sống lại được Phật pháp cứu vớt. Với chút kinh nghiệm bản thân, chúng tôi có đôi lời tâm tình xin gởi đến các pháp lữ gần xa, những ai còn đang mải mê đắm say trong dòng sông tội lỗi, xin hãy cùng chúng tôi vượt qua cạm bẫy cuộc đời?
     
  12. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Trong khoảng thời gian bị đam mê nghiện ngập và nợ nần chồng chất không có khả năng chi trả, bế tắc khổ đau cùng cực, lại bị sự hăm dọa của chủ nợ, chúng tôi lo sợ khủng hoảng, không biết làm cách nào, cùng đường đành nghĩ đến giải pháp chết là hết cho xong chuyện, nghĩ vậy tôi liền trở về nhà thăm mẹ lần cuối. Nhờ vậy, tôi được mẹ khuyên đi tu và mẹ tôi đã khẳng định “đi tu sướng lắm con ơi”. Lúc đó, tôi nghĩ thầm trong bụng đi tu làm sao sướng, đi tu khổ thấy bà. Ấy thế mà, lời khuyên của mẹ đã rót vào tim tôi lúc nào không hay, tôi tự suy nghĩ lại, đi tu để khỏi phải chết, may ra còn chút hy vọng. Đêm hôm đó, tôi thầm cảm ơn mẹ, nếu không có mẹ giờ đây tôi đã bị đọa lạc vào chốn địa ngục A-tỳ, làm gì hôm nay có thời gian để cùng chia sẻ với các pháp lữ gần xa một chút tâm tình.

    Con tu là nhờ mẹ
    Cả cuộc đời thương con
    Không quản ngại thân gầy
    Công ơn mẹ khó đền.
    Mẹ là ánh trăng soi
    Xóa tan bao phiền muộn
    Mẹ cho con tất cả
    Bình yên tận cõi lòng.

    Nhờ có môi trường tốt như thế nên tôi từng bước cố gắng vượt qua những thói quen xấu một cách dễ dàng và tu học cho đến bây giờ. Con người có đầu, mình và hai tay, hai chân để lao động, làm việc, phục vụ, dấn thân vì lợi ích nhân loại. Lao động để thấu rõ sự nhọc nhằn của đàn na tín thí, họ nhín ăn bớt mặc để cúng dường Tam bảo, mong Tam bảo luôn được trường tồn ở thế gian này để chúng sinh có nơi nương tựa và tu học. Nhờ có lao động mà chúng ta cảm thông được từ con người cho đến muôn loài, nếu muốn bảo tồn sự sống thì phải nương nhờ lẫn nhau. Lao động như ăn cơm, học hỏi như uống nước, tu sữa như hơi thở, lao động là lẽ sống thiết thực để phục vụ đời sống cho con người. Lao động đem lại giá trị đóng góp giúp cho con người ổn định nhu cầu ăn, mặc, ở, ngủ nghĩ được chu đáo. Lao động để hiểu được giá trị đích thực của nó để bào tồn sự sống, để được đóng góp và phát triển trong tình yêu thương nhân loại với muôn loài. Con người nếu không có lao động sẽ không tồn tại vì không đáp ứng đủ nhu cầu sự sống. Ngoài ra, lao động còn là phong cách rèn luyện cho cơ thể được điều hòa, làm cho tinh thần được minh mẫn, sáng suốt. Trong lúc lao động, chúng ta vẫn áp dụng tu tậpđược bằng những phương pháp trì niệm, và lao động là một nhu cầu sống không thể thiếu trong xã hội. Nhờ lao động chúng ta sẽ dễ dàng cảm thông sự nhọc nhằn, cực khổ của nhiều người vì miếng cơm manh áo, vì sự sống của thân này mà chúng ta làm tổn hại biết bao loài vật khác, do đó mọi người cố gắng tu hành không dám ỷ lại.

    Kho tàng vô giá của con người là nhờ làm việc, lao động, phục vụ, dấn thân vì cộng đồng xã hội; nhờ vậy nhân loại mới tồn tại. Nếu chúng ta sống trên cõi đời này mà không biết siêng năng, cần mẫn và bằng bàn tay khối óc luôn làm việc không biết mệt mỏi thì làm sao tìm được kho tàng vô giá nếu khôngcó sự tinh cần nỗ lực lao động. Thiếu nó chúng ta dễ rơi vào sự hưởng thụ quá độ và làm băng hoại nhân cách đạo đức của con người, để rồi phải rơi vào hố sâu của đam mê, tội lỗi. Trong cuộc sống, muốn thăng tiến trên con đường công danh sự nghiệp để trở thành người hiền tài đóng góp cho xã hội thì mọi người phải cố gắng ra sức học tập, rèn luyện, tu dưỡng đạo đức. Học để biết lời Phật dạy, để biết được điều hay lẽ phải, biết được nhân nào dẫn đến an vui hạnh phúc, nhân nào dẫn đến sa đọa khổ đau. Cái hay của đạo Phật là khi nghe lời dạy của Ngài, Ngài không bắt buộc chúng ta phải tin liền mà cần phải có thời gian quán xét, chiêm nghiệm, tư duy cho đến khi nào thấy được lợi ích thiết thực rồi mới tin. Tin như vậy là tin sâu, tin khi trí tuệ đã được phát sinh. Trong nhà Phật thường dạy, “muốn thấu rõ chân lý thì phải văn-tư-tu; văn là nghe lời Phật dạy, sau khi nghe thì phải suy tư, quán chiếu, tìm tòi nghĩa lý sâu xa của nó; tu là biết cách dừng những nghiệp xấu ác, chuyển hóa khổ đau thành an vui, hạnh phúc. Nên có bài thơ rằng:

    Lỗi lầm sám hối ăn năn
    Lấy làm hổ thẹn nguyện hằng sửa sai.
    Trong tâm nở một nụ cười
    Sống trong tỉnh giác tương lai sáng ngời.

    Và trong cuộc đời,
    Nếu ai chỉ lỗi cho mình
    Hãy nên kết làm tri kỷ
    Bởi có bạn hiền như thế
    Luôn làm tốt thêm cho ta.
     
  13. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Vâng, ít nhất trong cuộc đời ai cũng có thể có một lần lầm lỗi, nhưng được người chỉ lỗi quả thật là điều hiếm có. Đa phần chúng ta sống đắc nhân tâm nhiều hơn, do đó kiếm bạn đồng hành rất khó vì sự thật mất lòng? Trong cuộc sống, nếu chúng ta không có bạn hướng thượng, thà chấp nhận sống một mìnhcòn hơn. Người xưa thường nhắc nhở con cháu phải biết chọn bạn mà chơi, bạn bè khá quan trọng ảnh hưởng đến việc nên-hư-thành-bại của đời người. Nhiều người công thành danh toại nhờ biết quan hệ tốt với bạn bè thân hữu, nhưng có một số người tán gia bại sản, thân bại danh liệt vì kết thân với một số bạn bè xấu. Trong kinh Phật dạy, “nếu không tìm được người hơn mình hoặc ngang với mình, thà quyết sống một mình chớ không nên kết bạn với người thấp kém hơn”.

    Ai trong chúng ta chưa thật sự giác ngộ, giải thoát thì hãy nên dè dặt chọn bạn mà chơi, bởi giữa dòng đời nghiệt ngã tôi và bạn có thể gặp nhau nếu hai người cùng đi chung con đường hướng thượng, cùng nhau sẻ chia những nỗi khổ, niềm đau và chan hòa tình yêu thương. Bạn và tôi là chỗ trú ẩn cho nhiều người nương tựa. Có được một người bạn tốt như vậy quả thật chúng ta sẽ có một cuộc sống hết sức tuyệt vời. Còn ngược lại thì sao? Sẽ cùng nhau rơi vào hố sâu của đam mê tội lỗi và chúng ta sẽ chấp nhận một cuộc đời đen tối. Ai cũng có ước mơ đáng quý và trân trọng hết, nhưng vì lỡ lầm chọn bạn mê muội mà đành chôn vùi cuộc đời trong tối tăm, mờ mịt; và tôi và bạn sẽ nối kết tình thân với nhau trong một duyên tình cờ để rồi chúng ta cùng nhau kết nối tình yêu thương và sẻ chia những nỗi khổ, niềm đau trong cuộc sống.

    Chân thành thay!

    Tôi có ngã để cùng người thông cảm.
    Đem tình thương chia sẻ đến nhiều người.

    Nguồn: thuvienhoasen.org

     

Chia sẻ trang này