Tiếng gọi của con người

Thảo luận trong 'Sống đẹp - Sống vui' bắt đầu bởi Phan Bình, 15/9/18.

  1. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    TIẾNG GỌI CỦA CON NGƯỜI
    (THƯ GỞI NHỮNG NGƯỜI BẠN TRẺ)

    Nhất Tâm – Quyết Vãng Sanh.


    [​IMG]

    Làm việc để song.
    Sống để hưởng thụ.

    Nhất là hưởng thụ trong một môi trường văn hoá, như vậy, chúng ta đã được gọi là một Con Người đích thật, hay là chưa?

    Có lẽ bạn sẽ ngần ngừ do dự, hơi bối rối một chút, và không dám buông một câu trả lời khẳng định là “đã” hoặc là “chưa”. Tại sao?

    Ví dụ: bạn cũng như chúng tôi, trong một ngày nghỉ lễ hoặc trong những giờ phút xả hơi, chúng ta tham gia một cuộc đi chơi dã ngoại, hoặc cùng “trà đạo” với bạn bè hay cà phê với người yêu, hoặc trong buổi chè chén “ngàn vàng mua lấy trận cười như không”, bất chợt chúng ta dừng lại, cảm thấy trống vắng đến lạ kỳ.

    Chúng ta bỗng dưng ngó lại mình và đột nhiên nhận ra rằng, dường như thiếu sót một cái gì, cần thực hiện thêm một điều gì đó để mình có thể sống trọn vẹn hơn, “ra vẻ con người” hơn, và tự làm cho bản thân trở nên đầy đủ nhân tính hơn. Nhất là, nhìn xung quanh chúng ta thấy còn có lắm con người kém may mắn, khốn quẫn hơn mình, đau khổ hơn mình.
     
  2. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Bạn ơi!

    Một cuộc sống hưởng thụ cao cấp đi nữa, dù sao cũng vẫn là một cuộc sống ích kỷ, hời hợt, thiếu sót – bởi vì chỉ biết lo nghĩ đến bản thân, đến gia đình mình và những gì liên hệ đến mình mà thôi. Trong khi, SỐNG có nghĩa là SỐNG CÙNG, SỐNG VỚI. Và đã là con người thì không ai có thể sống một mình, và cũng không có ai có khả năng cắt đứt mọi quan hệ với xã hội xung quanh được.

    Con người, là con người của xã hội, nếu không thuộc xã hội này thì cũng thuộc xã hội khác, chẳng ai có thể tách riêng để sống trơ trọi một thân một mình cả, ngay những bậc ẩn sỹ trong rừng rậm Ấn độ ngày xưa đi nữa.

    Đến đây, có lẽ sẽ có vài bạn sẽ cười mũi:

    - Ồ, chúng tôi sống và làm việc theo hiến pháp và pháp luật, nộp thuế đầy đủ, như vậy chưa xứng đáng được gọi là Người hay chăng?

    Nếu vậy, mời bạn cùng đi với chúng tôi đến một vài nơi mà có lẽ sau khi thăm viếng xong, bạn sẽ thay đổi quan điểm sống của mình.

    [​IMG]

    Các học sinh tại Trường khiếm thị Nguyễn Đình Chiểu
     
  3. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Chúng ta sẽ ghé một địa điểm cách thành phố không xa lắm. Nơi đây gọi là “Trung tâm Dạy nghề cho người Khiếm thị”. Mời bạn bước vào.

    Nghe tiếng xe máy nổ phành phạch, một số người vội vã đi ra. Một vài tiếng xì xào đâu đó: “Có khách đến!”.

    Những bàn tay chìa ra bắt tay bạn và tôi. Tươi cười. Hồn nhiên. Họ chỉ biết nhận dạng “đối tượng” bằng cách sờ nắn bàn tay chúng ta hoặc chong đôi tai lắng nghe và ghi nhận tiếng nói của chúng ta.
    Bạn sẽ tiếp xúc với một cậu bé chừng mười lăm tuổi. Bạn sẽ thân mật hỏi: “Em tên chi? “

    Cậu bé nói giọng buồn buồn:

    - Em tên là Dũng, người Quảng Trị. Em bị mù bẩm sinh. Vừa mới sinh ra là đã không hề biết ánh sáng là gì. Ước mơ duy nhất và lớn lao nhất của em là “Mong được sáng mắt dù chỉ giây lát để được nhìn khuôn mặt thân yêu của Cha Mẹ và những người thân”, thế mà vẫn không bao giờ thỏa mãn.

    [​IMG]

    Bạn sẽ gặp gỡ những em bé khác:

    -Em được sinh ra bình thường như những người khác vậy, nhưng khi vào khoảng năm bảy tuổi, bất ngờ đụng phải một tai nạn bom mìn sót lại từ thời chiến và ra thân mù lòa từ độ ấy. Cha mẹ nghèo quá, không kham nổi và cuối cùng được vào đây. Hiện em đang bắt đầu học chữ nổi (chữ Braille) để có thể đọc sách đọc báo ...

    Đây là nơi tập trung những con người không may buộc phải nói lời từ biệt với ánh sáng, với màu sắc, với những thứ vô giá mà đôi mắt đã từng ban tặng. Họ đã nếm mùi vị tuyệt vời của cuộc sống dưới ánh sáng mặt trời, đã thưởng thức vẻ đẹp bao la của đất trời, đồng ruộng, núi sông, cây cỏ, đã nhìn thấy dung nhan cha mẹ anh em, ... cho nên sau khi bị hỏng đôi mắt, đánh mất ánh sáng thì họ trở nên khốn khổ vô cùng.
     
  4. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Bạn sẽ làm gì để họ có thể vơi bớt niềm đau khổ do số phận mang lại?



    [​IMG]

    Các học viên trại tâm thần ngơ ngác nhìn đời qua song sắt ...
    Rồi sau đó, chúng ta sẽ đi tới một nơi gọi là TRẠI TÂM THẦN.

    Bạn sẽ gặp những con người thoạt trông như chúng ta vậy, nhưng bị giam giữ trong những khu nhà riêng biệt. Tại sao? Họ đâu có mang tội gì mà bị đối xử khắt khe như vậy?

    Không.

    Họ chẳng vi phạm pháp luật hoặc chưa hề bị kết án lần nào, nhưng, xã hội buộc phải chăn giữ tại nơi đây để chữa trị cho họ, bởi vì... đơn giản họ là những bệnh nhân tâm thần, còn gọi là Những người bị mất trí, điên loạn. Những người chỉ ngắm nhìn bầu trời qua khung cửa sắt, giới hạn chiêm ngưỡng cuộc đời qua những mảnh sân vườn bé nhỏ và cùng với tiếng xích sắt vang lên nghe leng keng.

    Mời bạn ghé thăm từng khu khác nhau. Dù là Khu Nhẹ hay Khu Nặng, dù là Khu Nam hay Khu Nữ, bất cứ khu nào mà bạn ghé thăm, bạn đều sẽ chứng kiến những người bất thường đến độ tội nghiệp. Họ khóc la không ngớt, họ cười ré lên từng hồi dài, tóc tai rối bời, áo quần lôi thôi, thậm chí tại Khu Nặng, bạn sẽ thấy không ít người trần truồng chẳng manh áo che thân. Tại sao như vậy? Chính họ đã xé nát áo quần của mình rất nhiều lần. Các vị Y Tá phân phát áo quần cho họ vào ngày hôm nay, thì ngày mai họ đã tự xé ra thành những mảnh vụn. Cuối cùng đành phải để họ trong tình trạng tự nhiên thoải mái như... con người thuở hồng hoang!
     
  5. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    Bạn sẽ làm gì để họ có thể vơi bớt niềm đau khổ do số phận mang lại?

    Trong cuộc sống, còn gì tuyệt vời hơn khi mỗi buổi sáng ta thức dậy, bước ra ngoài và ngắm nhìn mọi vật xung quanh với đôi mắt thanh thản, cùng một tâm hồn cảm thấy tự do. Được ngắm nhìn cây cối mơn mởn xanh tươi, nhìn bầu trời trong xanh, và mỗi mai thức dậy được ngắm những người thân yêu của chúng ta đang sống quây quần chung quanh… chỉ thế thôi cũng cảm thấy “trời đất” đã ban cho chúng ta vô số món quà cuộc sống nhiều hơn những người khác nhiều lắm rồi. Nhưng, bạn có đành tâm hưởng thụ khi xung quanh mình đang hiện diện những người đau khổ như vậy?

    Xin hãy cùng nhau chia sớt một ít quà tặng mà trời đất đã hào phóng ban cho chúng ta. Ấy chính là cùng chia sẻ với những con người mà chúng ta cảm thấy bất hạnh hơn ta, với một tấm lòng bao dung và sự cảm thông…

    Và xin hãy cho đi, hãy cho với niềm vui và niềm vui ấy là phần thưởng chung của mọi người.

    Kahlil Gibran nói :

    - Chúng ta cho khi được hỏi xin thì rất quí, nhưng tốt hơn nên cho mà chẳng đợi hỏi xin, hãy cho qua sự cảm thông. Và với bàn tay mở rộng, sự cho để người khác được nhận ấy là niềm vui lớn hơn sự cho.

    Xin hãy cùng nhau tăng sản lượng Hạnh Phúc của nhân loại lên một chút để chúng chúng ta cảm thấy hạnh phúc hơn.

    Và thưa các bạn, cái khao khát “phải làm một cái gì đó cho những người đau khổ ở xung quanh mình”, chính là Tiếng Gọi Nhân Ái, hoặc còn gọi là hành vi đáp lại Tiếng gọi của Con người trong chúng ta...

    Wilf Allan, một nhà xã hội Canada đã phát biểu:

    -Khi tôi bỏ một đồng tiền vào cái bát của những người nghèo khó, tôi thầm cảm ơn họ rất nhiều, bởi vì họ đã cho tôi một cơ hội làm việc thiện.

    Jean Paul Sartre, nhà văn kiêm triết gia Pháp thế kỷ 20, đã nói trong dịp ra mắt tác phẩm La Nausée:

    -Mỗi khi tôi trao tặng một món quà cho các anh chị em nghèo thiếu, tâm hồn tôi vô cùng xúc cảm. Qua việc làm ấy mà trái tim tôi trở nên cao đẹp hơn, tràn đầy nhân ái hơn. Và trong niềm rungđộng ấy, tôi phải ghi ơn họ vô cùng sâu đậm, vì họ đã mang tôi trở lại với chính tôi, với bản chất Con người của mình.

    Khi “Tiếng gọi của Con người trong chúng ta” cất lên tha thiết, chúng ta sẽ trả lời bằng cách thực hiệnmột việc thiện nào đó, như là đang thốt lên:

    “Vâng, tôi đã nghe!”
     
  6. Phan Bình

    Phan Bình Well-Known Member

    ĐÔI DÒNG CẢM NIỆM



    Tôi ghé lại nơi này:
    “Nghĩa Trang Cô Mộ”
    hơn hai ngàn nấm mồ vô chủ
    hơn hai ngàn mầm non mới nhú
    đã héo khô giữa sa mạc lòng người
    bị lãng quên cùng mộng mị tàn phai
    của những trái tim dửng dưng bổn phận!
    đòng đòng tóp teo,
    nên cây lúa tiêu điều bên ruộng cạn
    lương tri bơ phờ nên mạch máu hắt hiu

    tôi chắp tay thinh lặng
    vầng khói nhang thì thào giữa cỏ cây hoang vắng
    bay sật sờ trên những tiếng nấc âm thầm
    những tiếng khóc hờn căm
    những lời oán than câm nín
    đang uất nghẹn giữa không gian tím lịm
    của những bé thơ hụt cẳng bước rong chơi

    “dẫu trăm năm không mấy ngọt bùi”
    nhưng các bé thơ vẫn chưa một lần hít thở!
    chưa hề diễm phúc
    được đón chào trên bàn tay Bà Mụ
    và hiên ngang cất tiếng thét oa oa!
    Ai đã từng làm mẹ làm cha
    hãy buông giọt nước mắt
    cho những linh hồn ngủ vùi trong đêm tối!

    xin cho tôi một lần sám hối
    giùm những bà mẹ trẻ
    chẳng cam chịu đớn đau trên giường đẻ
    sau cơn mê rời rã cuộc vui
    đã chối từ một sinh linh chưa trọn vẹn hình hài
    rũ bỏ đứa con chưa hề thấy mặt!

    gió chiều thổi u u qua làn nước mắt
    tôi vẫn đứng chắp tay
    khấn nguyện chân thành
    mong Bàn Tay Đời thấm ngọt kiếp nhân sinh

    này chị này anh
    này em này bạn
    hãy ghé lại nơi đây
    thắp nén nhang cho những cô hồn
    đang lạnh giá, đói rách, rét run
    co ro không chiếu chăn
    không một lời han hỏi
    đôi mắt đau đáu vẫn hướng về một cõi
    chân trời ảm đạm
    vẫn le lói đốm lửa ban sơ
    để các bé thơ
    chuyển hoá tâm hồn mà chấp nhận thứ tha
    cho những lỗi lầm
    của những kẻ nghiến răng cắt lìa sự sống
    để các bé thơ
    chắt chiu niềm hy vọng
    sớm thác sanh về cảnh giới an lành

    cây đời trổ lá màu xanh
    để bông hoa nở trên cành khoan dung
    cảm xúc nói mấy khôn cùng
    thì xin dâng nén tâm hương, để mà
    mạch đời tát sạch xót xa
    cho lòng chín đỏ sắc hoa nguyên tuyền
    bé thơ, chừ hãy ngủ yên
    mong em qua tới một miền thanh lương
    cùng tôi tròn một niềm thương …

    Tôi ghé lại nơi kia:
    “Trại Tâm Thần”
    nơi tập trung chữa trị bệnh nhân thần kinh phân liệt
    nơi triển hạn trầm luân
    cho những tâm hồn dùng dằng đi vào cõi chết

    Ôi,
    những con người đang tồn tại mà luôn vắng mặt
    sằng sặc cười như mếu
    bâng quơ hát như gào
    nói những gì không ai hiểu
    kêu những gì không ai nghe
    bước đi lêu khêu như bị bóng đè
    nhảy nhót trần truồng như đười ươi vào phố chợ
    đây Khu Nam, Khu Nữ
    tóc tai bù xù
    thân hình mụt ghẻ
    đây Khu Nặng, Khu Nhẹ
    bàn tay lóng cóng
    năm ngón loe ngoe
    chià qua cửa sổ
    gầm gừ hỷ nộ

    cũng mang thân người sao đành đoạn thế a?
    cũng có mẹ cha
    sao bơ vơ không lý lịch?
    sống bên hiên đời? hay dân giang hồ tuyệt tích?
    cũng có tuổi tên, sao mãi mãi vô danh?
    cũng khao khát yêu thương,
    sao bị gia đình ghét bỏ, họ tộc chối từ?
    tình người nhem nhọ, bè bạn khinh nhờn?
    tìm trầm xác thịt ngấy mùi thơm
    ngậm ngãi bờ môi càng đắng chát

    chưa hề hầu Toà dù là giây lát
    sao vẫn mang thân tù tội?
    không lãnh án chung thân
    sao vẫn bị giam giữ trọn đời?
    mang vóc dáng con người
    sao bị láng giềng làm mặt lạ?

    nhưng tại nơi đây,
    bao nặng nhọc trút lên bờ vai Y Tá
    bàn tay Điều Dưỡng siêng năng
    Bác Sỹ quan tâm,
    thuốc thang, chăm sóc
    Hộ lý đùm bọc,
    Bảo vệ tận tình
    Ơn Người vỗ giấc lênh đênh
    kiếp ni mong được tái sinh một lần

    cùng mang thân phận đàn ông
    sao anh cam chịu điên khùng xác xơ?
    cùng chung số kiếp đàn bà
    tại sao chị phải vật vờ cuồng ngây?

    ai đem ai đến chốn này?
    ban đêm thì tối ban ngày thì mê
    cười là tiếng khóc ê chề
    lời ru lạc lõng, nẻo về là đâu ...

    các bạn ơi, hãy đến mau
    cùng nhau chia sớt nỗi đau không lời

    món quà mọn, những bàn tay
    nên trao tặng gấp, kẻo ngày tháng trôi!
    cùng nhau tưới tẩm tình người
    cơi lên bếp lửa giữa đời co ro
    nhanh nhanh,
    chớ có chần chừ
    thời gian lỡ dịp hẹn hò lâu xa
    chữ Tâm há dễ ru mà!

    Nhất Tâm – Quyết Vãng Sanh
    Theo: thuvienhoasen.org
     

Chia sẻ trang này