TIỀNG VỌNG TỪ RỪNG SÂU

Thảo luận trong 'Cuộc sống buồn vui' bắt đầu bởi dungphamdinh, 25/4/15.

  1. dungphamdinh

    dungphamdinh Phạm Đình Dũng

    Có một cậu bé ngỗ nghịch thường bị mẹ khiển trách. Ngày nọ giận mẹ, cậu chạy đến một thung lững cạnh khu rừng rậm. Lấy hết sức mình, cậu hét lớn: “Tôi ghét người”. Từ khu rừng có tiếng vọng lại: “Tôi ghét người”. Cậu hoảng hôt quay về sà vào lòng mẹ khóc nức nở. Cậu không sao hiểu được từ trong khu rừng lại có người ghét cậu.
    Người mẹ nắm tay con, đưa trở lại khu rừng. Bà nói: “Giờ thì con hãy hét thật to: Tôi yêu người ”. Lạ lùng thay, cậu vừa dứt tiếng thì có tiếng vọng lại: “Tôi yêu người”. Lúc đó người mẹ mới giải thích cho am hiểu: “Con ơi, đó là định luật trong cuộc sống của chúng ta. Con cho điều gì con sẽ nhận điều đó. Nếu con thù ghét người thì người cũng thù ghét con. Nêu con yêu thương người thì người cũng yêu thương con"


    (Theo Quà tặng cuộc sống, NXB Trẻ, 2004)
     
    6 people like this.

Chia sẻ trang này